Quyển 7- QUỶ KHÓC THẦN GÀO
Chương 6
QUỶ NGỮ GIẢ
Cửa thang máy từ từ mở ra, Lữ Minh Dương cùng Hàn Di trông thấy một nhóm bác sĩ vội vàng chạy qua đây, dẫn đầu chính là Chủ nhiệm Triệu của Khoa Não, đương nhiên là tới chi viện. Sự tình trong phòng đã sớm kết thúc, trong bệnh viện lại có thêm hơn hai mươi người thực vật.
Hai người chỉ kịp gật đầu với Chủ nhiệm Triệu, sau đó lập tức chạy ra bãi đỗ xe.
Hàn Di lập tức nâng cổ tay, điều chỉnh đồng hồ EMF, liên hệ với người trong Viện, Lữ Minh Dương cũng nhanh chóng khởi động máy tính trên chiếc BMW.
Chiếc máy tính này được tổ hợp từ bốn cục CPU với tính năng siêu cấp, hoàn toàn có thể thay thế server loại nhỏ, bằng không sao có thể xử lý một lượng lớn thông tin/số liệu trong cùng một thời điểm.
Nói cách khác, máy tính chính là linh hồn của chiếc xe, có thể vận hành/điều khiển toàn bộ thiết bị công nghệ cao, ví như máy đo EMF với tính năng tương tự chiếc đồng hồ mà Lữ Minh Dương đeo trên tay.
Máy đo EMF này có khả năng cảm ứng từ trường trong phạm vi rộng hơn gấp nhiều lần. Nếu đồng hồ EMF của Lữ Minh Dương chỉ cảm ứng được ác linh trong vòng chục mét, thì máy đo EMF trên xe có thể cảm ứng được trong phạm vi mấy trăm, thậm chí có thể đạt tới hơn 1000 mét.
Lữ Minh Dương bật máy đo EMF, sử dụng chế độ cảm ứng từ trường cực mạnh, rà soát toàn bộ bệnh viện, cũng may quy mô không quá lớn, tần số EMF hoàn toàn có thể bao trùm, màn hình tinh thể lỏng bắt đầu hiển thị kết quả.
Lữ Minh Dương chăm chú quan sát, không phát hiện bất kỳ ác linh cường đại nào tồn tại. Lữ Minh Dương thay đổi hình thức kiểm tra, rà quét trong phạm vi nhỏ hơn, sau khi khởi động xe, chậm rãi chạy một vòng quanh sân, kết quả chỉ cảm ứng được 31 điểm nhỏ màu trắng, chính là những binh sĩ trong phòng bệnh.
Nói cách khác, giờ phút này, bệnh viện hoàn toàn sạch sẽ, ngoại trừ những binh sĩ bị “chết não” một cách dị thường, thậm chí hồn thể mới chết trong bệnh viện cũng không thấy đâu.
Điều này thực sự không hợp lẽ thường.
“Trong viện nói, sẽ lập tức phái người tới đưa những binh sĩ kia đi.” Hàn Di cúp điện thoại, đưa tay tháo tai nghe Bluetooth.
“Hy vọng lần này, đám người đó làm việc hiệu suất cao một chút.” Lữ Minh Dương trầm giọng nói.
“Gửi bức ảnh này về Viện, tiến hành đối chiếu dung mạo, xem có thể tìm được manh mối nào khác không.” Hàn Di đưa tấm ảnh chụp từ camera an ninh cho Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương bật máy quét hình ảnh, thao tác trên máy tính, gửi về Viện, sau đó thở dài nói: “Đừng hy vọng quá nhiều, tôi nghĩ không tra được gì đâu.”
Hàn Di lẳng lặng nhìn Lữ Minh Dương, trong lòng cô hiểu rõ, chỉ sợ người trong ảnh không hề tồn tại trong bất kỳ tài liệu nào, nhưng lúc này cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.
“Quanh đây không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của ác linh, tiếp theo nên làm gì?” Lữ Minh Dương ngả người vào ghế, khẽ nhắm hờ hai mắt.
“Chẳng phải anh nói, có thể tìm những binh sĩ kia hỏi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?” Hàn Di khẽ nhíu mày. Hiện tại, xem ra đã không còn bất kỳ manh mối nào để tiếp tục điều tra.
Lữ Minh Dương than nhẹ một tiếng: “Vô dụng thôi! Sự việc vừa xảy ra, cô cũng thấy hết rồi đấy, hồn phách những binh sĩ đó sau khi rời khỏi cơ thể, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, có hỏi cũng chẳng kiếm được manh mối nào giá trị.”
Hàn Di chậm rãi hít sâu một hơi, khép lại hai mắt: “Theo anh, ác linh bắt hồn phách binh sĩ, nhưng lại không giết chết bọn họ, rốt cuộc là vì cái gì?”
“Không biết!” Lữ Minh Dương thản nhiên tiếp lời, “Nhưng ít nhất có thể khẳng định, bên trong ẩn chứa một âm mưu cực lớn, một âm mưu kinh thiên động địa. Mà có lẽ âm mưu này thật sự liên quan tới Giả Thần Tiên.”
Hàn Di hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng phải anh nói đây là vụ án nhỏ, không muốn đến điều tra sao?”
Lữ Minh Dương cười khổ, không trả lời cũng không phản bác, vụ án lần này tuyệt đối không nhỏ. 31 binh sĩ bị tách rời hồn phách khỏi cơ thể, nhưng lại không mất mạng, gây họa là một kẻ thần bí biết bày trận pháp quỷ dị, mà người này có thể liên quan mật thiết với Giả Thần Tiên, điều này khiến vụ án càng thêm mơ hồ.
“Nếu không còn manh mối khác, chúng ta đành chờ xem sao...” Hàn Di than nhẹ một tiếng: “Chờ ác linh hiện thân, hoặc là chờ người trong Viện tới, đưa những binh sĩ này đi rồi tính sau.”
Lữ Minh Dương bất đắc dĩ gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Hắn chuyển ánh mắt, nhìn về phía Khu Điều Trị. Tòa nhà không quá cao, chỉ có sáu tầng, nhưng bên trong sáu tầng lầu này lại cất giấu âm mưu to lớn, khủng bố đến mức nào?
Từ trong Khu Điều Trị có một người đi ra, là một cô gái trẻ mặc áo blouse trắng, hẳn là một nữ bác sĩ. Còn trẻ như vậy mà đã làm bác sĩ, lại còn xinh đẹp như vậy, khiến Lữ Minh Dương không khỏi nhìn thêm vài lần.
Hắn bỗng nhận ra mình từng gặp cô gái này, chính là nữ bác sĩ bị doạ cho choáng váng trước giường bệnh, khoé miệng Lữ Minh Dương khẽ nhếch lên, chẳng lẽ cô ấy mới làm việc cách đây không lâu? Chẳng trách không đủ kinh nghiệm.
Nhưng Lữ Minh Dương lại bất chợt nhíu mày, hắn phát hiện nữ bác sĩ xinh đẹp kia nét mặt hoảng hốt, bước đi xiêu vẹo, bộ dáng có chút thất hồn lạc phách.
Chẳng lẽ cô gái đã bị doạ cho mất hồn?
Lữ Minh Dương âm thầm lắc đầu, chỉ sợ vấn đề không đơn giản như vậy. Cô ấy biến thành bộ dạng này có lẽ là do bị “doạ”, nhưng cũng có lẽ không phải.
Khả năng cảm ứng từ trường của mỗi người không giống nhau, có người bẩm sinh đặc biệt nhạy cảm với một vài trường hợp cụ thể, nói cách khác chính là có linh lực cực mạnh, thậm chí có thể trực tiếp nhìn thấy “Quỷ”. Chỉ cần tu luyện thêm một chút, sẽ trở thành “Người môi giới”.
Có lẽ nữ bác sĩ này cũng là người cực kỳ nhạy cảm, dường như cô đã cảm nhận được thứ gì đó trong phòng bệnh.
Lữ Minh Dương lập tức mở cửa xe, Hàn Di khẽ nhíu mày hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Cô ở đây chờ tôi!” Lữ Minh Dương vội vàng nói một câu, sau đó lập tức đi về hướng nữ bác sĩ.
“Xin chào! Lữ Minh Dương nở nụ cười ôn hòa, tỏ ra mình vô hại, thế nhưng vẫn khiến nữ bác sĩ kia nhảy dựng.
“Anh… anh là…?” Nữ bác sĩ ngơ ngác nhìn Lữ Minh Dương.
“Tôi có chút việc muốn hỏi cô, mong cô phối hợp!” Lữ Minh Dương vừa nói vừa lấy thẻ công tác tại Bộ Quốc Phòng, chìa ra cho đối phương xem.
Nữ bác sĩ càng thêm nghi hoặc, mặc dù không nhìn rõ thứ trên tay Lữ Minh Dương là gì, nhưng quốc huy trên đó liếc mắt liền nhận ra, cảm thấy Lữ Minh Dương là người có địa vị.
“Xin hỏi cô tên là gì?” Lữ Minh Dương nói.
“Đường Nhã Lâm.” Nữ bác sĩ trả lời.
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, vừa rồi Chủ nhiệm Triệu nói với hắn, bác sĩ điều trị cho các binh sĩ mang họ Đường, hơn nữa còn là người trực đêm hôm qua ở Khoa Tiêu Hóa, lẽ nào chính là nữ bác sĩ trước mắt?
“Bác sĩ Đường, xin đi theo tôi!” Dứt lời, Lữ Minh Dương lập tức quay lại xe, mở sẵn cửa, ý bảo Đường Nhã Lâm vào bên trong.
Đường Nhã Lâm khẽ nhíu mày, tuy trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn lên xe.
“Bác sĩ Đường, chúng tôi là người do Bộ Quốc Phòng phái tới, điều tra mấy ca bệnh đặc biệt lần này, hy vọng cô có thể cung cấp chút manh mối.” Lữ Minh Dương ngồi vào ghế phụ, quay đầu nói với Đường Nhã Lâm ở ghế sau.
Hàn Di không nói gì, chỉ cảm thấy Lữ Minh Dương có hơi tùy tiện. Nhìn hắn hứng thú liếc nữ bác sĩ xinh như hoa hậu, trong lòng không khỏi bực bội, sợ tên này mượn gió bẻ măng, thừa cơ tiếp cận người đẹp.
Đường Nhã Lâm nhìn Lữ Minh Dương, lại nhìn qua Hàn Di, thấy vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, tựa hồ có chút tin tưởng, vì thế khẽ nói: “Chắc các vị muốn tìm Chủ nhiệm Triệu...”
“Chúng tôi đã gặp Chủ nhiệm Triệu, hiện giờ muốn nói chuyện với bác sĩ trực tiếp chữa trị cho bệnh nhân.”
Đường Nhã Lâm gật đầu: “Được…”
“Bác sĩ Đường, phiền cô thuật lại chi tiết những gì đã xảy ra đêm qua!” Lữ Minh Dương nói.
Đường Nhã Lâm hít sâu một hơi, bắt đầu kể: “Đêm hôm qua, khi tôi đang trực ban, đột nhiên có y tá báo: bệnh nhân vừa mổ ruột thừa hồi chiều chuyển biến xấu. Tôi lập tức chạy qua đó, thấy người bệnh không ngừng giãy giụa, miệng còn gào rú, hơn nữa cơ bắp toàn thân căng cứng, giống như đang phải chịu đau đớn cực độ. Cứ như vậy chừng năm phút, rồi anh ta bất ngờ im bặt, sau đó rơi vào hôn mê sâu…”
Lữ Minh Dương cùng Hàn Di âm thầm trao đổi ánh mắt, sau đó ngừng lại một chút, cân nhắc xem nên vào đề thế nào. Nhưng họ nhanh chóng nhận ra, mấy chuyện kiểu này căn bản không có cách nào vòng vo, vì thế đành hỏi thẳng: “Khi ấy, cô có cảm giác đặc biệt gì hay không?”
“Cảm giác đặc biệt?” Đường Nhã Lâm khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương âm thầm thở dài, hỏi lại lần nữa: “Ý tôi là: lúc ấy, cô có cảm thấy xung quanh khác thường, ví như nhiệt độ giảm mạnh hoặc là nhìn thấy thứ gì không nên tồn tại hay không?”
Dưới sự dẫn dắt của Lữ Minh Dương, Đường Nhã Lâm cố gắng nhớ lại tình huống đêm qua, một lát sau lại mờ mịt lắc đầu: “Không có… nhưng, lúc ấy hình như tôi cảm giác xung quanh có chút không chân thực… Đúng rồi, là yên tĩnh quá mức, mọi âm thanh đều bị kéo xa, rồi lại có người thì thầm bên tai tôi, nhưng tiếng rất nhỏ, tôi không nghe rõ lắm…”
Lữ Minh Dương liếc qua Hàn Di: yên tĩnh, âm thanh xa xôi, có tiếng thì thầm… chuyện này là sao?
“Có lẽ do tôi quá mệt mỏi, cho nên xuất hiện ảo giác!” Đường Nhã Lâm lắc đầu cười khổ: “Hôm qua tôi làm ca ban ngày, sau đó lại tiếp tục trực đêm, đúng là hơi quá sức…”
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi cô có cảm giác đặc biệt gì hay không?” Lữ Minh Dương tiếp tục hỏi.
Đường Nhã Lâm ngơ ngác nhìn Lữ Minh Dương, tự hỏi: người này có vấn đề gì? Sao toàn nói mấy câu không liên quan?
“Không cần lo lắng, cô chỉ cần nói cảm giác của mình là được…” Lữ Minh Dương nở nụ cười hiền khô.
Đường Nhã Lâm trầm mặc một hồi, nói: “Buổi sáng tôi tham gia cấp cứu nhóm binh sĩ bị ngộ độc thức ăn, sau đó thì đi ăn trưa. Lúc quay về văn phòng, những binh sĩ đó lại đột nhiên phát bệnh…”
Đường Nhã Lâm ngập ngừng, dường như không chắc chắn. Lữ Minh Dương khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt nhu hòa động viên Đường Nhã Lâm tiếp tục.
Đường Nhã Lâm hít sâu một hơi, nói tiếp: “Tôi lại cảm nhận được trạng thái đặc biệt đó, xung quanh đột ngột trở nên không chân thực, mọi thứ cách tôi rất xa, tiếng kêu của những binh sĩ kia cũng trở nên mơ hồ…”
Hiện tượng này rốt cuộc là gì? Rõ ràng bệnh nhân đang la hét trong đau đớn, vậy mà Đường Nhã Lâm lại cảm thấy mọi thứ không chân thật — đây tuyệt đối là sự rung động kịch liệt của hồn thể đặc biệt, tác động lên cô ấy.
“Vậy lúc ấy, cô có nghe được ai đó thì thầm với mình hay không?” Lữ Minh Dương lại hỏi.
Đường Nhã Lâm gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: “Khi ấy, dường như có tiếng nói chuyện rất nhỏ, nhưng không phải một, mà là rất nhiều người. Họ nói gì đó, âm thanh hỗn độn, tôi cũng không hiểu…”
Lữ Minh Dương thầm nghĩ: nữ bác sĩ này không cần tu luyện vẫn nghe được âm thanh kỳ lạ, đến người có linh lực cảm ứng như mình cũng không chút manh mối. Phải chăng năng lực đặc biệt của Đường Nhã Lâm không giống mình: mình là “Thiên nhãn”, còn cô ấy lại là “Thiên nhĩ”?
“Cô nhớ kỹ xem…” Lữ Minh Dương chậm rãi nói, chăm chú nhìn vào hai mắt của Đường Nhã Lâm.
Chẳng còn cách nào, hắn đành dùng thử thuật thôi miên. Nhiều lúc con người không thể nhớ lại, không phải do khả năng, mà vì tín hiệu đại não gặp chút vấn đề mà thôi — thôi miên có thể khôi phục ký ức ẩn sâu trong tiềm thức của con người.
Lữ Minh Dương khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào hai mắt Đường Nhã Lâm. Từ khi học đả tọa cùng Hàn Di, lại được Trương đại sư chỉ điểm, năng lực thôi miên của hắn tăng cao không ít.
Trước giờ hắn không thích dùng thuật thôi miên để điều tra, nhưng lần này thì khác — có thể tìm ra chút manh mối có giá trị cũng không chừng.
“Nói tôi biết, rốt cuộc cô đã nghe được cái gì, từ từ nhớ lại, thật là chi tiết…” Tiếng Lữ Minh Dương trầm ấm vang lên, từng bước dẫn dắt Đường Nhã Lâm.
Ánh mắt Đường Nhã Lâm mơ hồ, tựa hồ đang lạc vào giấc mộng, bờ môi khép mở, phát ra âm thanh nhỏ đến không thể nghe thấy.
“Cô lớn tiếng hơn một chút, kể lại cho tôi những gì cô nghe được…” Lữ Minh Dương hướng dẫn.
Hàn Di nâng cổ tay, trên màn hình đồng hồ EMF có biến động, vội vàng bật chức năng ghi âm.
Giọng Đường Nhã Lâm lớn hơn một chút, nhưng vẫn ấp úng, nói rất nhanh, còn kèm theo một số âm điệu kỳ lạ.
Mặc dù Lữ Minh Dương và Hàn Di đã cố gắng lắng nghe thật kỹ, nhưng vẫn không hiểu.
Cô ấy đang nói gì vậy? Sao giọng nói lại kỳ lạ đến thế?
Đường Nhã Lâm đột nhiên nói to dần, ngữ điệu cũng nhanh dần, cuối cùng đột ngột phát ra một tiếng hét chói tai dữ dội, cơ thể cũng đột nhiên bắt đầu co giật không ngừng.
Lữ Minh Dương hoảng hốt gọi: “Tỉnh dậy đi, cô phải rời khỏi giấc mộng…”
Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Lữ Minh Dương, Đường Nhã Lâm cũng ngừng giãy giụa. Cô chậm rãi mở mắt, khó hiểu nhìn Lữ Minh Dương: “Vừa nãy tôi bị sao vậy?”
“Cô quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Tôi đề nghị cô quay lại ký túc xá ngay lập tức, ngủ một giấc thật ngon.” Lữ Minh Dương bình thản nói.
Đường Nhã Lâm khẽ cau mày: “Các người còn hỏi gì nữa không?”
“Không… hết rồi...” Lữ Minh Dương mỉm cười ôn hòa, “Cảm ơn cô đã phối hợp, có điều... nếu phát sinh vấn đề gì, chúng tôi sẽ lại đến tìm cô, giờ cô có thể về rồi!”
Đường Nhã Lâm khó hiểu nhìn hai người Lữ Minh Dương, vẻ mặt hoài nghi mở cửa xuống xe.
Đây đúng là một manh mối không tồi, đáng tiếc những chuyện ma quỷ Đường Nhã Lâm nói thực không thể hiểu nổi.
“Đây là ngôn ngữ gì? Có lẽ chúng ta nên về Viện, nhờ các chuyên gia nghiên cứu xem sao!” Hàn Di khẽ thở dài.
“Việc gì phải thế? Tôi cũng có thể tự mình nghiên cứu.” Lữ Minh Dương cười đắc ý.
Hàn Di dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta, Lữ Minh Dương lẳng lặng bật máy tính: “Vừa rồi cô nói, khi ấy cô nghe được rất nhiều thanh âm hỗn tạp, đúng không? Được rồi, gửi qua cho tôi.”
Hàn Di gật đầu, bắt đầu truyền số liệu từ đồng hồ EMF qua máy tính trên xe.
“Đoạn âm thanh này không phải quỷ ngữ, cũng không phải tiếng Phạn hay tiếng nước ngoài, có lẽ là nhiều người cùng nói chuyện một lúc… Cho nên, chỉ cần dùng phần mềm chia tách âm thanh, là có thể nghe được cái chúng ta muốn.” Lữ Minh Dương nhanh chóng thao tác máy tính, dùng phần mềm mở đoạn âm thanh do Hàn Di truyền sang.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment