Bắt ma đặc công Quyển 5 - C22

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 22 
NGHI THỨC ĐẦU TIÊN

Quỷ Phanh Thây phi thân lao về phía Hàn Di, thế nhưng Hàn Di căn bản vô pháp khống chế thân thể mình, lập tức mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu.

Mắt thấy hắn bổ nhào vào người, bỗng nhiên thấy mình đổ ập xuống sàn nhà. 

Quỷ Phanh Thây quay đầu nhìn lại, thấy Ác linh ưu nhã kia lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, tựa hồ vừa rồi chính hắn đã ra tay ngăn cản.

“Lão đại, thế này là……” Quỷ Phanh Thây ngạc nhiên nói.

“Ta còn chưa nói xong, ngươi muốn làm gì?” Huyết thủ Ác linh lạnh lùng lườm Quỷ Phanh Thây một cái, quay đầu nhìn Hàn Di, trên mặt lại nở một nụ cười ưu nhã vô hại.

Hàn Di gắt gao cau mày, rốt cuộc cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Lão đại, vừa rồi bọn chúng hại lão Tứ, tiểu tử này còn có thể lưu lại cho đủ số, nhưng con nhỏ này chẳng có tác dụng gì, cứ để ta phanh thây nó ra, bào thù cho lão Tứ!” Quỷ Phanh Thây gào lên.

Ác linh ưu nhã lạnh lùng liếc mắt trừng Quỷ Phanh Thây một cái, lập tức hắn tỏ vẻ khiếp sợ, im thin thít, không dám bật ra thêm nửa câu.

 Ác linh ưu nhã nhẹ nhàng quay đầu lại. Vẫn vẻ mặt nhạt nhẽo đó, nhìn Hàn Di mỉm cười nói: “Các tiểu đệ cư xử thô lỗ, khiến cô chê cười.”

Vẻ mặt Hàn Di có chút nghi hoặc, nhìn tên Ác linh này, trong lòng cực kỳ hoang mang, đến tột cùng vì sao hắn vẫn không giết mình.

“Sao chúng ta không ngồi xuống cùng nhau xem TV, tâm sự một chút? Ha ha……”. Ác linh ưu nhã vừa cười, vừa nhẹ nhàng lướt tới trước sofa. 

Mấy “Người” vốn đang ngồi trên đó lập tức đồng loạt đứng dậy, bộ dáng si si ngốc ngốc, thẳng đơ đi qua một bên, trong số họ có người chỉ mặc mỗi nội y, cũng không màng sàn nhà lạnh lẽo mà ngồi xuống.

Hàn Di bỗng cảm giác thân thể lại không theo sự khống chế của mình, chậm rãi xoay người, đi về phía sofa, đến bên Lữ Minh Dương ngồi xuống. Ác linh kia sớm đã ngồi ở vị trí đối diện bọn họ.

Hàn Di chuyển động con ngươi, nhìn qua Lữ Minh Dương bên cạnh. Lữ Minh Dương cũng liếc mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khổ. Xem tình hình này, chỉ sợ bản thân anh ta cũng không khá hơn mình là mấy.

Hàn Di cau chặt mày, quay đầu nhìn về phía Ác linh, trên mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, tựa như đang gặp lại bạn cũ, vẫn thái độ lịch sự ôn tồn, thoải mái dựa người vào sofa, tỏ vẻ rất có hứng thú nhìn hai người.

“Haizzz....không ngờ, trong Viện lại bồi dưỡng được hai nhân tài có tiềm lực như các ngươi, xem ra thế hệ đặc công bây giờ năng lực đã tăng lên nhiều... ha ha...” Ác linh cười nói.

Hàn Di nhíu mày, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, giống như vô cùng thấu hiểu tình huống trong Viện Nghiên Cứu.

“Ta chỉ thấy lạ là, sao các ngươi không dùng pháp thuật. Chẳng lẽ đám người bảo thủ trong Viện rốt cuộc vẫn không thông suốt?” Ác linh tự mình lẩm bẩm.

Hàn Di liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương bên cạnh, thấy ánh mắt hắn dường như chợt loé lên, nhưng trong lúc nhất thời cũng không rõ vì sao.

“Nói chuyện phiếm thôi, các ngươi hà tất phải ngậm miệng không nói vậy chứ... ha ha....” Ác linh nhìn hai mắt Hàn Di nói, “Hay chúng ta đổi đề tài đi?”

“Thôi được rồi, chúng ta sẽ tâm sự khi nào cô khỏe lại, ta thấy cô thích loại người khoa môi múa mép lắm cơ mà...ha..ha...” Ác linh quay đầu nhìn về phía Lữ Minh Dương nói.

Lữ Minh Dương toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên như đang cười, nhìn Ác linh một câu cũng không thể nói.

Ác linh nhẹ nhàng phất tay qua mặt Lữ Minh Dương, hai mắt anh ta lập tức chớp chớp, tiếp theo nở một nụ cười gượng gạo.

Vừa rồi khi Lữ Minh Dương “phi thân” vào trong phòng, đang lúc chuẩn bị điều chỉnh thân hình, vững vàng hạ xuống đất, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, giống như bị một cơn gió lạnh xuyên thấu quần áo, tiếp theo cơ bắp toàn thân đều bị phong tỏa, không thể cử động dù chỉ một chút.

Sau đó cảm giác được thân thể mình như bị thứ gì nhấc lên, “bay” thẳng tới buồng vệ sinh. Sau khi thả mình vào trong bồn tắm, bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng niệm chú ngữ quỷ dị.

Âm thanh chú ngữ kia giống như có ma lực cường đại nào đó, kích thích thần kinh. Lữ Minh Dương lập tức cảm giác đầu mình giống như bứa bổ, hắn bị dìm trong nước, toàn thân không thể nhúc nhích, hô hấp không thông, đến giãy giụa cũng làm không được.

Cơ hồ chính là tuyệt cảnh!

Lữ Minh Dương gắt gao cắn chặt răng, nhiều năm được huấn luyện đặc biệt khiến hắn thập phần rõ ràng, trong tình huống thế này, vùng vẫy chẳng có bất kỳ tác dụng nào, điều duy nhất có thể làm chính là tĩnh tâm, điều chỉnh hô hấp của mình, cố gắng kéo dài càng lâu càng tốt.

Lữ Minh Dương tập trung tinh thần, nín thở bế khí, một thời gian dài luyện khí công đả tọa đã khiến khả năng điều tức của hắn đạt tới trình độ điêu luyện. Hắn ấn đầu lưỡi lên vòm trên của miệng, cố gắng tĩnh tâm định thần, chợt cảm nhận được một luồng khí tức xông thẳng lên đỉnh đầu, cơn đau đầu tựa như nứt vỡ sọ não kia chợt giảm đi không ít.

Sau hồi lâu, hắn lại bị kéo lên, tựa hồ chú ngữ của đám ác linh đó không có hiệu quả đối với hắn, lại lôi hắn trở về phòng khách, tiếp theo thì trông thấy Hàn Di.

Ác linh kia nhẹ nhàng khoát tay một cái, Lữ Minh Dương bỗng cảm thấy đầu mình có thể cử động, không khỏi nhẹ nhàng xoay mấy cái, nhìn Ác linh cười cười, không nói câu nào.

Ác linh kia dường như cũng không tức giận, cười nhạt, nhìn Lữ Minh Dương lạnh lùng nói: “Hừ, hay chúng ta nói chuyện chút đi, sao ngươi có thể ngăn chặn Huyết Thủ của ta? Haizzz, con người ta tương đối cố chấp nhất, còn chưa hiểu rõ vấn đề, ta thực không cam tâm……”

Lữ Minh Dương nhăn nhó, không biết là khóc hay cười, nói: “Vấn đề này ta cũng muốn làm cho rõ ràng.”

“Quân tử chi giao là ở tấm lòng, xem ra tiểu huynh đệ không tin ta rồi.” Ác linh tỏ vẻ ung dung đắc ý nói.

Lữ Minh Dương bất đắc dĩ “Trước mắt ta cũng chỉ là tù nhân của ngươi, cái gì mà quân tử chi giao?”

Cười khổ nói: “Ta nói ngươi đừng để bụng, trước sau gì cũng chết trong tay các ngươi, có chết cũng phải chết cho sảng khoái chứ?”

Ác linh kia lập tức bật ra một tràng cười dài, nói: “Điều này cũng đúng. Không ngờ tiểu huynh đệ lại nghĩ thoáng như vậy, bội phục, bội phục, ha ha……”

“Quá lời, quá lời...” Lữ Minh Dương vừa cười ha ha, vừa quay đầu quan sát phòng khách.

Giờ phút này, toàn thân hắn ngoại trừ phần đầu, đều cảm thấy ớn lạnh, không phải vì vừa rồi bị ngâm cả người trong bồn tắm, mà là cảm giác lạnh toát từ trong xương tủy, tuy không quá tê buốt, nhưng lại khiến cơ bắp toàn thân như bị tiêm lượng lớn thuốc mê, không có chút sức lực nào cả.

Bất quá cảm giác này lại không hề khiến Lữ Minh Dương sợ hãi, giờ phút này điều hắn quan tâm chính là hắn không có mắt kính, không thể nhìn rõ nơi này rốt cuộc có bao nhiêu ác linh.

“Biết người biết ta” mới có thể “trăm trận trăm thắng”, hiện giờ căn bản không biết thực lực đối phương mạnh đến đâu, cho dù mình có thể một lần nữa hoá giải hàn khí đang vây khốn cơ thể, có thể hoạt động trở lại, thì sao có thể chạy thoát khỏi nơi này?

Lũ ác linh đương nhiên cố tình ẩn thân, trong không khí cũng không chút dấu vết biến hình, không cảm nhận được khí tức âm lãnh đặc biệt nào cả. Hai mắt nhìn không thấy, không khí cũng không có biến hóa, chỉ có thể dùng phương pháp duy nhất mà Trương đại sư đã dạy cho mình, chính là dùng thần thức cảm ứng khí tràng, cũng chỉ có cách này mới có thể phán đoán chuẩn xác nhất.

Lữ Minh Dương cũng bật cười ha ha giống như Ác linh ưu nhã kia, đồng thời vẫn ngưng thần tĩnh khí, cảm ứng khí tràng xung quanh.... mắt không thể nhắm, liền tận lực bỏ qua đôi mắt, tập trung tâm thần tại ấn đường, cẩn thận cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.

“À, ta có thể hỏi một chút, pháp thuật của các ngươi rốt cuộc học được từ ai?” Ác linh lại mở miệng hỏi.

“Uhm... vấn đề này rất phức tạp.” Lữ Minh Dương cười ha ha, tâm thần vẫn hướng ra bốn phía, cảm ứng hết thảy khí tràng đặc biệt quanh đây.

“Hừ, ta đây cũng muốn nghiêm túc nghe một chút.” Ác linh tỏ vẻ hiếu kỳ.

“Haizz, không nói thì hơn. Ta cũng đã sắp chết, thực chẳng có tâm tình nói mấy thứ này.” Lữ Minh Dương lan man, “Hay.... như vậy đi, ngươi nói ta nghe vì sao lại muốn giết người, ít nhiều gì cũng cho ta chết được nhắm mắt chứ.”

Hàn Di lập tức tập trung tinh thần, đây mới là trọng điểm. Chỉ có tìm ra mục đích của bọn chúng, mới có thể nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.

“Ha ha, vấn đề này nói tiếp sẽ vô cùng phức tạp.” Ác linh bật cười ha hả.

“Cứ từ từ mà nói, dù sao ta cũng không vội...” Lữ Minh Dương nói, tâm trạng cũng trở nên căng thẳng. Hắn cảm nhận được trong phòng này có ba cỗ tà khí cường đại, Ác linh trước mắt là mạnh nhất, phía sau hắn còn có hai cổ tà khí, xem ra chính là hai con ác linh vừa nhốt mình trong buồng vệ sinh đọc chú ngữ tra tấn.

“Ngươi không vội, nhưng ta thì gấp.” Ác linh bỗng liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, khóe miệng cười lạnh, nói: “Viện binh của các ngươi sẽ mau tới đúng không? Nếu không có gì thay đổi, chắc sẽ đến đây trước nửa đêm.”

“Đám người đó lúc nào cũng chậm chạp, ngươi không cần phải lo, ha ha...” Lữ Minh Dương cười gượng một tiếng, trong lòng không khỏi trở nên khẩn trương.

“Haizz, bất quá ta không muốn mạo hiểm như vậy!” Ác linh thở dài “Cho nên ta thấy.... phải làm chính sự trước đã, tránh đêm dài lắm mộng. Súng của các ngươi đúng là có chút lợi hại, ta không muốn lát nữa lại bị đám người các ngươi dùng nó đối phó ta.”

Bỗng nhiên, Quỷ Lột Da đứng phía sau kêu lên: “Đại ca, chưa đến nửa đêm, hiệu quả sẽ……” Một tên khuôn mặt đầy nếp nhăn, lại kêu Ác linh ưu nhã trẻ tuổi này là” đại ca”, không khỏi khiến người ta cảm thấy lố bịch. Nhưng giờ phút này, cũng chẳng ai có tâm trạng để cười.

Hàn Di gắt gao cau mày, nghe ý tứ của hắn, dường như đang chuẩn bị tiến hành nghi thức?

Ác linh quay đầu nhìn Quỷ Lột Da một cái, lạnh lùng nói: “Còn nói? Nếu không phải hai ngươi giấu ta đi xử cả nhà Từ Trường Phong, hiện giờ chúng ta cũng không bị bọn chúng tra ra hành tung!”

Quỷ Lột Da lập tức cúi đầu, tỏ vẻ áy náy.

Ác linh bỗng ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Ngươi tưởng ta không biết nửa đêm là thời gian tốt nhất để động thủ sao? Bất quá chúng ta không thể chờ thêm được nữa, lần này e Viện Nghiên Cứu không chỉ đơn giản phái đám tiểu binh đến cứu viện, chỉ sợ Trương lão đầu kia cũng tham gia!”

Trương lão đầu? Trong viện, người có họ Trương, xem ra chỉ có một mình Trương đại sư. Lữ Minh Dương cùng Hàn Di không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ cái gì hắn cũng biết?...


(Hết chương)

Comments