Bắt ma đặc công Quyển 5 - C21

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 21 
KHỦNG BỐ

Cho đủ số?

Có ý gì chứ? Ác linh bắt nhiều người đến đây “xem TV”... đến tột cùng là vì cái gì? Vì sao hắn lại nói là còn thiếu một vị trí, muốn Lữ Minh Dương tới cho đủ số?

Hàn Di tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Ác linh, khóe miệng hắn vẫn mang theo nụ cười nhạt nhẽo, vẫn thoải mái như đối mặt bạn bè, vẫn dịu dàng nhìn Hàn Di.

Hàn Di gắt gao cau mày, vẻ mặt cảnh giác nhìn Ác linh, trong lòng thầm tính toán, nếu bắn súng Quang Năng qua đó, hậu quả sẽ thế nào. Rốt cuộc, phạm vi ảnh hưởng của súng Quang Năng quá lớn, sẽ khiến không khí xung quanh bốc cháy, trong khi đó đám người đang ngồi trên sofa giống như tượng gỗ, căn bản không biết né tránh, cho dù mình có thể bắn trúng Ác linh, nhưng những người này chắc chắn sẽ bị thương, thậm chí bỏ mạng tại nơi này cùng hắn?

Càng khủng bố hơn chính là, hiện giờ mình không biết trong phòng rốt cuộc có bao nhiêu Ác linh, nhưng tuyệt đối không chỉ có một con trước mắt. Ít nhất cũng có con Quỷ Lột Da, còn cả tên Ác linh vừa bị mình dùng Nỗ Tiễn bắn trúng.

Bên cạnh đó, giờ phút này Lữ Minh Dương sinh tử chưa rõ, có phải đang là con tin trong tay bọn chúng hay không?

Hàn Di cấp tốc suy nghĩ, chợt Ác linh kia nở nụ cười lãnh đạm, nhẹ nhàng nói: “Không cần phải lo, lúc này cộng sự của ngươi vẫn chưa chết, ít nhất là trước đêm nay, ta sẽ không để hắn chết.”

Lời này nói ra cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng qua lỗ tai Hàn Di lại như tiếng chuông báo hiệu tử vong, giọng điệu Ác linh tựa hồ chứa đầy hàm ý, dường như hắn muốn khẳng định Lữ Minh Dương chắc chắn sẽ chết đêm nay, tuyệt đối không thể sống sót.

Hàn Di nhíu chặt mày, chằm chằm nhìn ác linh nói: “Hiện giờ anh ấy đang ở đâu?”

Ác linh phong nhã kia cười nhạt, nhẹ nhàng quay đầu di chuyển về phía buồng vệ sinh cuối phòng khách. Cửa kính mờ buồng vệ sinh gắt gao đóng chặt, bên trong cánh cửa dường như chẳng có chút động tĩnh gì.

Đúng lúc này, Hàn Di bất ngờ bóp cò Nỗ Tiễn trên tay. Cô đã nghĩ qua, vẫn quyết định sử dụng Nỗ Tiễn, bởi rốt cuộc Nỗ Tiễn sẽ không gây thương tổn đối với những “ Người” xung quanh.

Nỗ Tiễn giống như một ngôi sao băng chợt loé lên một đường màu bạc, phóng thẳng về phía Ác linh. Tuy nhiên, Nỗ Tiễn dù nhanh, nhưng tốc độ Ác linh kia dường như còn nhanh hơn, bất ngờ cúi người né tránh, Nỗ Tiễn bay xượt qua sofa, bắn trúng chiếc TV đang phát chương trình quảng cáo.

“Bùm” một tiếng, tia lửa toé ra như pháo hoa, TV lập tức tắt ngấm, hình ảnh đột ngột biến mất.....nhưng những người đang “Xem TV” vẫn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình, say sưa không chút phản ứng.

Hàn Di trong lòng thất kinh, gắt gao chĩa súng Quang Năng về phía sofa, nhưng hồi lâu vẫn không thấy Ác linh xuất hiện.

Hơi thở cô trở nên dồn dập, trong lòng khẩn trương, hy vọng có thể mau chóng hạ đối phương, còn muốn phân thần để ý buồng vệ sinh mà Ác linh ám chỉ đang nhốt Lữ Minh Dương bên trong... tuy nhiên phía sau cửa kính mờ kia không thấy bóng người hoạt động, chỉ có tiếng nước chảy tí tách rất nhỏ truyền ra.

Hàn Di huyết khí dâng cao, rốt cuộc tình huống Lữ Minh Dương trong buồng vệ sinh là thế nào? Sao không hề có tiếng đánh nhau? Chẳng lẽ anh ta đang bị đám ác linh khống chế?

Tay cô nắm chặt súng Quang Năng, nhắm thẳng họng súng về phía sofa, ngón tay gắt gao đặt trên cò súng, kịch liệt đấu tranh tư tưởng. Nếu bóp cò, súng Quang Năng nhất định có thể ngưng đọng không khí xung quanh sofa, nhất định có thể đả thương Ác linh kia, sau đó chỉ cần mình xông lên cho hắn một phát Nỗ Tiễn, vậy là có thể tiêu diệt hắn, nhưng những người đang ngồi trên sofa sẽ……

Không nên đắn đo nhiều, chỉ như vậy mới có thể cứu Lữ Minh Dương……

Ngón tay Hàn Di gắt gao đặt trên cò súng, chậm rãi dùng sức.... phần da trên ngón tay chợt biến dạng như bị thứ gì vô hình cản lại……

Cô gắt gao cắn chặt răng, đột nhiên cảm giác bên cạnh truyền đến một luồng khí lạnh buốt, một thanh âm vang lên bên tai: “No..no..no.. như vậy sẽ khiến họ bị thương……”

Hàn Di giật mình kinh hãi, cảm nhận được luồng khí lạnh đến tê dại, xông thẳng tới da đầu. Sao thanh âm này lại gần như vậy, gần đến nỗi mình còn tưởng ai đó đang dí sát vào tai mình thì thầm, chẳng lẽ Ác linh vẫn luôn đứng ngay cạnh mình, nhưng sao mình chẳng hề phát hiện ra.

Hàn Di bất ngờ quay đầu, liền thấy được khuôn mặt anh tuấn ưu nhã kia. Hắn hơi cúi thân mình, ghé đầu vào tai Hàn Di, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt với vẻ mặt vô hại.

Hàn Di vội xoay người lui về phía sau một bước, chuyển họng súng nhắm ngay về phía Ác linh. Nhưng Ác linh kia không hề tỏ vẻ sợ hãi, cười nhạt nói: “Hà tất phải như vậy? Thứ này không phải đồ chơi dành cho trẻ con……”

Hắn vừa nói, vừa hướng Hàn Di khẽ cúi người, Hàn Di bỗng cảm thấy tay mình tay giống như không theo sự sai khiến, nỗ lực thế nào cũng không thể bóp cò súng Quang Năng.

Ác linh cười nhạt, nhẹ nhàng đi tới trước mặt, tuy Hàn Di vẻ mặt khẩn trương, nhưng căn bản không thể bóp cò súng, cô định xoay người lui về phía sau, lại phát hiện chân mình cũng không thể nhúc nhích.

Ác linh ưu nhã cười, chậm rãi đến bên cạnh Hàn Di, nhẹ nhàng vươn tay đoạt lấy khẩu súng, Hàn Di vô pháp khống chế hai tay của mình, ngoan ngoãn đưa súng cho hắn.

Chẳng lẽ hắn có thể khống chế thân thể mình?

Đáng sợ chính là thần trí thanh tỉnh, nhưng thân thể không chịu sự khống chế của bản thân.....đây tuyệt đối là sự khủng bố không ai có thể chịu đựng nổi.

Chẳng lẽ Ác linh cường đại tới mức này? Hàn Di bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, thực sự tuyệt vọng. Nếu vừa rồi mình cùng Lữ Minh Dương thừa dịp Ác linh bị thương mà tiêu diệt hắn, thì tin chắc tình hình đã không thế này, là cô đã đánh mất cơ hội, cô cảm thấy căn bản không thể đánh thắng Ác linh này. Rốt cuộc, đối mặt với một Ác linh có thể khống chế chính thân thể mình, thì sao có thể đánh bại hắn đây?

Hàn Di cảm giác hô hấp không thông, nhưng Ác linh kia vẫn nhàn nhạt mỉm cười, thưởng thức cây súng Quang Năng của Hàn Di, cười nói: “Kỳ thực thứ này rất lợi hại, không ngờ trong Viện lại có thể chế tạo ra vũ khí lợi hại như vậy. Vừa rồi nếu không phải ta nhất thời sơ ý, bị thứ này đả thương, thì tiểu cộng sự kia của cô cũng không cần phải chết, haizz, đáng tiếc, đáng tiếc……”

Giọng nói của hắn ung dung đắc ý, nhưng khi tới tai Hàn Di lại như quỷ rú ma gào. Cô chợt nhớ lại, vừa rồi sau khi hắn thoát được, trên lầu liền truyền đến một tràng tiếng kêu đau đớn, cùng với tử thi đầy dấu Huyết Thủ Ấn trên người kia.... Chẳng lẽ vì hắn bị thương nên giết người để hấp thu năng lượng trị thương?

Nếu đó là sự thật, thì có thể giải thích vì sao đám Ác linh này lại không ngừng giết chóc!

Hàn Di lạnh lùng nhìn chằm chằm Ác linh đầy vẻ ưu nhã kia, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Tình hình trước mắt xem ra, bọn chúng đang chuẩn bị giết chết những người này, hơn nữa còn có chỉ tiêu, tựa hồ muốn gom đủ số người nhất định, còn phải đợi đêm khuya mới có thể ra tay…… Chẳng lẽ bọn chúng là muốn tiến hành nghi thức đặc biệt nào đó?

Bảo sao Trương đại sư lại bảo mình với Lữ Minh Dương trốn đi, sau nửa đêm mới ra tay ngăn cản đám ác linh đào tẩu. Nhưng đến tột cùng nghi thức này là gì?

Tuy không thể lý giải nhưng chắc chắn, nghi thức này nhất định phải giết người.

Khủng bố hơn chính là lời nói của Ác linh kia, muốn biến Lữ Minh Dương thành một trong số người đó!

Bỗng nhiên, cửa buồng vệ sinh cuối phòng khách chợt hé mở. Hàn Di vội quay đầu lại nhìn, thấy từ phía sau cánh cửa có bóng người đi ra, hình dáng có chút mơ hồ, bởi đó căn bản không phải người, mà là một ác linh, hơn nữa còn là con “Quỷ Lột Da”!

Mấy năm trước hắn đã bị mình và Từ Trường Phong tiêu diệt, thực không ngờ hắn vẫn chưa hồn bay phách tán, vẫn còn “Tồn tại” đến bây giờ.

Quỷ Lột Da có cái đầu trọc lốc, khuôn mặt xương xẩu phủ kín nếp nhăn, ánh mắt âm lãnh ngoan độc lướt nhìn qua Hàn Di, lúc này mới quay đầu đi về phía Huyết thủ Ác linh.

“Thế nào?” Huyết thủ Ác linh nhàn nhạt hướng Quỷ Lột Da hỏi.

Quỷ Lột Da tỏ vẻ không muốn nói nhiều, chỉ lắc lắc đầu.

Huyết thủ Ác linh ngửa mặt lên trời khẽ thở dài, khóe miệng vẫn nhếch lên như đang cười, nói: “Không ngờ... ha ha... tiểu tử này thực sự rất đặc biệt……”

Hắn còn chưa dứt lời, lại có hai bóng “Người” từ buồng vệ sinh đi ra, đằng trước chính là Lữ Minh Dương, phía sau còn có một nam trung niên. Nhìn kỹ lại, thân thể Lữ Minh Dương đang lơ lửng, anh ta đang bị tên kia lôi ra.

Nam trung niên cũng không phải người, khuôn mặt hắn Hàn Di đã thấy qua trong tư liệu mà phân tích viên Hồ Tra Tử đưa, hắn chính là tên “Sát nhân cuồng phanh thây”, kẻ đã sớm đã bị chấp hành án tử hình.

Bộ dáng Lữ Minh Dương đờ đẫn, ánh mắt có chút ngây dại, nhưng cơ hồ vẫn chưa mất hết thần trí. Lảo đảo đi ra từ buồng vệ sinh, thấy Hàn Di đang đứng trong phòng khách, không khỏi nhìn cô cười khổ một cái, nhưng nụ cười này trông vô cùng miễn cưỡng.

Hàn Di lặng lẽ cau mày, nhìn dáng vẻ Lữ Minh Dương, xem ra đã bị ác linh tra tấn không nhẹ.

Quỷ Phanh Thây quăng Lữ Minh Dương lên sofa, vào đúng vị trí Ác linh ưu nhã vừa ngồi, thanh âm có chút ấm ức nói: “Lão đại, tiểu tử này không được, hay để ta phanh thây hắn ra, sau đó ra ngoài bắt tên khác cho đủ số!”

Hàn Di trong lòng chấn động, vẻ mặt hốt hoảng nhìn về phía Ác linh ưu nhã. Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt nhẽo, hai mắt chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Các ngươi trị không được hắn, chứng tỏ năng lượng của hắn rất mạnh sao, vậy thì tốt rồi…… ha ha....”

“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?!” Hàn Di nhịn không được gào lên.

“Shhh....!” Quỷ Phanh Thây bất ngờ rú một tiếng, xoay người lao về phía Hàn Di.

Hàn Di trong lòng khẽ động, vội lắc mình né tránh, chợt phát hiện không thể nhúc nhích, toàn thân vẫn không chịu sự khống chế của mình.

Thân ảnh Quỷ Phanh Thây vặn vẹo giống như một con mãnh thú phẫn nộ, lăng không đánh về phía Hàn Di……...


(Hết chương)

Comments