Bắt ma đặc công Quyển 5 - C20

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 20 
HUYẾT NHÂN

Cửa chống trộm dày nặng phát ra một tiếng “két” rất nhỏ, tiếp theo từ từ mở ra một khoảng không lớn lắm……

Lữ Minh Dương và Hàn Di có thể nghe được rõ ràng tiếng thở gấp của đối phương, hô hấp của Lữ Minh Dương lại càng nặng hơn nhiều so với Hàn Di, hắn không có mắt kính, không thể nhìn thấy đám Ác linh ẩn hình đó, nếu bây giờ có một con ác linh nhảy ra từ phía sau cánh cửa, hắn cũng không thể phát hiện, nói gì tới phản kích?

Nhưng từ khe hở không có ác linh nhảy ra, mà là một mớ tóc đen……

Đây là tóc của ai? Là người nào đó sao? Nhưng lúc này ở đây làm gì còn ai sống sót? Cho dù còn sống, thì sao có thể rời khỏi phòng dưới sự khống chế của Ác linh? Chẳng lẽ đó là đầu người mà Ác linh dùng để bỡn cợt hai người?

Cái đầu có mớ tóc đen kia khẽ lúc lắc vài cái, tiếp theo là một cái đầu nhỏ nữa từ sau cửa thò ra……

Đây là một đứa trẻ, nói chính xác hơn thì là đứa con trai của ông chủ khách sạn. Nó thò đầu ra khỏi cửa, dùng đôi mắt trong veo ngơ ngác nhìn Lữ Minh Dương và Hàn Di, chớp chớp hai cái, nói: “Sao hai người lại lên tận đây? Có chuyện gì sao?”

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di không khỏi âm thầm đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay sang nhìn chằm chằm đứa trẻ kia, không biết nên trả lời nó thế nào.

Chuyện này đến tột cùng là sao đây? Đứa trẻ này trông cũng không có gì khác thường, khuôn mặt nó ngây thơ vô tội, tiếng của nó trong sáng pha chút nũng nịu của trẻ con, tựa hồ như chưa từng gặp phải bất kỳ chuyện gì đặc biệt, tựa hồ như một đứa trẻ bình thường đang hỏi hai người khách xa lạ tới gõ cửa nhà mình……

Nhưng vừa rồi rõ ràng tiếng kêu thảm thiết kia đã phát ra từ chính lầu 4 này, dưới lầu cũng không có bóng dáng Ác linh nào... nói cách khác, bọn chúng chỉ có thể ẩn thân tại đây mà thôi.

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, trong lòng khẽ động, bất ngờ chĩa súng Quang Năng trong tay về phía cửa!

Chuyện này tuyệt đối không bình thường, bởi lúc này mình với Hàn Di đang cùng chĩa hai khẩu súng về phía nó, nhưng sao đứa trẻ này lại có thể tỏ ra bình tĩnh đến thế?

Nó tuyệt đối không phải là một đứa trẻ bình thường, tuyệt đối có vấn đề gì đó đặc biệt, rất có thể nó bị quỷ bám vào người!

Lữ Minh Dương bóp cò súng, bắn vào cánh cửa chống trộm bên cạnh đứa trẻ, tuy lúc này đứa trẻ có gì đó quỷ dị, nhưng có lẽ nó vẫn chưa chết, phải cẩn thận tính toán làm sao có thể giữ mạng cho nó.

Tức khắc một luồng sáng vô hình phóng ra khiến không khí xung quanh vặn vẹo, đầu tóc đứa trẻ chợt bốc lửa, chớp mắt đã cháy đen thành một mảng, ngay lập tức nó kêu gào thảm thiết, rụt đầu vào bên trong, gắt gao khóa cửa lại.

Hàn Di cau chặt mày, liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, vừa rồi lúc đứa trẻ kêu la thảm thiết, âm điệu của nó đã thay đổi, có thể khẳng định, đó tuyệt đối không phải là tiếng mà một đứa trẻ có thể phát ra, cô đã nhận ra cậu bé đó đích thực bị ác linh bám lên người.

Này nói cách, đứa trẻ đối mặt hai người ban nãy, xem chừng đã không còn là chính nó.

Lữ Minh Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chờ đèn tín hiệu trên súng Quang Năng sáng lên lần nữa, lúc này mới đứng dậy, tiếp tục leo thang lầu lên trên một lần nữa.

Qua phần thềm nghỉ, hai người đối mặt cửa chống trộm vừa dày vừa nặng (security door thường có 2 lớp được làm bằng thép, thường được trang bị khoá số kép hay khoá vân tay/điện tử), chậm rãi dịch chuyển từng bước một, cẩn thận tiếp cận cánh cửa. Đột nhiên, cửa chống trộm chợt mở ra lần nữa, không giống lần trước, lần này được mở toang đến cực đại, đồng thời một thân ảnh bất ngờ từ trong phòng vụt ra, lao về phía Lữ Minh Dương và Hàn Di.

Tốc độ này của hắn, nhanh đến mức con người tuyệt đối không thể đạt được!

Súng Quang Năng không chút do dự, lập tức bắn ra, nòng súng trên tay Lữ Minh Dương cùng Hàn Di cùng nhắm thẳng về phía bóng người kia, quần áo trên người hắn bắt lửa cháy bùng lên, Lữ Minh Dương cùng Hàn Di thầm thốt lên một tiếng “không xong”, đây không phải Ác linh, mà là một người, quần áo trên người Ác linh kia là hư ảo, tuyệt đối không thể bắt lửa.

Hai người né qua một bên tránh, thân ảnh kia rơi thật mạnh xuông đất, hai người nhìn lại, thấy đó là một nam nhân, một nam nhân toàn thân đầy máu.

Lớp da trên người hắn loang lổ những vết đỏ, nhưng đó không phải máu, mà giống như bị mắc bệnh ngoài da, từng mảng đỏ au.

Đây là Huyết Thủ Ấn!

Trên cơ thể chính là vết tích do bị Huyết Thủ Ấn đánh không biết bao nhiêu lần, tầng tầng lớp lớp, cơ hồ bao phủ toàn bộ bề mặt da trên người hắn.

Nam nhân vẫn nằm đó không hề nhúc nhích, kỳ thực đã sớm mất mạng, đây chẳng qua chỉ là một khối thi thể mà thôi. Lữ Minh Dương đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía cửa chống trộm, bỗng nhiên thấy hoa mắt, một thân ảnh bất ngờ lao về phía mình.

Đèn tín hiệu trên súng Quang Năng vẫn chưa sáng, bóng người kia đã như một con chim ưng nhanh chóng lao tới vồ mồi, trong lúc tình thế nguy cấp, Hàn Di bên cạnh giương Nỗ Tiễn trong tay, bắn một mũi tên thẳng vào bóng người đang vọt tới.

Một tiếng hét thảm lập tức vang lên, thân ảnh đang lơ lửng giữa không trung chợt xoay người, mượn lực từ thành lan can, nhún mình bay vào trong phòng phía sau cửa chống trộm.

Nội tâm Lữ Minh Dương thầm buông lỏng, quay đầu nhìn Hàn Di bên cạnh, phát hiện vẻ mặt Hàn Di hoảng sợ nhìn mình chằm chằm, thân ảnh kia lại vọt tới, cầm mũi tên trong tay ném thật mạnh về phía mình.

Lữ Minh Dương thầm than một tiếng “không xong”, chẳng lẽ cạnh mình còn có ác linh? Hắn bất ngờ lui xuống mấy bậc thang, đồng thời liếc mắt nhìn sang bên cạnh, nhưng căn bản không phát hiện bất kỳ bóng người nào, lúc này mới chợt nhận ra mình không đeo mắt kính, thảo nào nhìn không thấy Ác linh.

Một chân hắn bước hụt, không giữ được thăng bằng, bỗng nhiên cảm thấy chới với, rõ ràng thân thể mình đang lơ lửng giữa không trung, bay thẳng về phía căn phòng đang mở rộng cửa kia.

Mũi tên Hàn Di bắn ra căn bản không trúng Ác linh, thân thể Lữ Minh Dương bất ngờ bay vèo qua đó. Trong lòng cô kinh hãi không thôi, xoay người bắn tiếp một mũi tên nữa về phía Ác linh, tuy nhiên Ác linh không hề muốn dây dưa với cô, bất ngờ phi thân bay vào bên trong căn phòng mở rộng cửa.

Hàn Di không chút do dự, cất bước đuổi theo, chợt Ác linh dừng lại một chút, kéo cửa chống trộm, chuẩn bị khóa cửa lại.

Hàn Di giương súng bắn về phía hắn, đèn tín hiệu trên súng Quang Năng vừa lúc báo đầy năng lượng, Ác linh kia lập tức rú lên một tiếng thảm thiết, thân hình vặn vẹo, lảo đảo ngã về phía sau, tiếp đó thân thể hắn như bị thứ gì từ bên trong kéo tuột vào, biến mất không chút tăm hơi.

Hàn Di nhanh chóng vọt lên lầu, một bước vượt qua cánh của chống trộm, nhưng trước mắt không thấy bóng dáng Ác linh đâu hết.

Toàn bộ phòng khách chìm trong yên tĩnh, một con ác linh cũng không thấy, trái lại là người, một phòng đầy người ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên mấy chiếc sofa trong phòng khách, cả đám yên lặng bất động, mắt nhìn thẳng vào TV.

Trên TV đang phát đi phát lại một đoạn quảng cáo cũ rích, chỉ có hình ảnh mà không có tiếng, nhưng đám người kia lại xem đến nhập tâm cao độ, đến nỗi Hàn Di xông vào phòng cũng không hề có chút phản ứng.

Hàn Di gắt gao cau mày, thoáng liếc mắt nhìn đám người này một cái, phát hiện trong số đó có ông chủ khách sạn hói đầu cùng vợ con ông ta, còn có mấy lữ khách quần áo xộc xệch, thậm chí cậu bé con ông chủ khách sạn cũng nằm bò trên mặt đất, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào TV, chỉ có điều không thấy Lữ Minh Dương đâu cả.

Hàn Di gắt gao cau mày, cảnh tượng trước mắt tuy quỷ dị, nhưng vẫn chưa đủ để khiến Lữ Minh Dương mất tích, việc này càng làm cho cô lo lắng hơn cả. Cô để ý thấy đèn tín hiệu trên súng Quang Năng đã sáng lên, lập tức nhanh chóng kéo căng chốt Nỗ Tiễn, chậm rãi bước từng bước, đi vào bên trong phòng khách.

Nơi này có cùng diện tích với tầng trệt, liền với phòng khách cực đại chính là ba gian phòng ngủ, Hàn Di nhíu chặt mày, đi về phía 3 gian phòng kia.

Ác linh tuyệt đối đang ẩn mình tại tầng này, hiện giờ chỗ duy nhất bọn chúng có thể lẩn chốn chính là mấy gian phòng ngủ cũng như WC phía cuối hành lang.

Hàn Di điều hoà hô hấp, chậm rãi vòng qua dãy sofa giữa phòng khách, hướng về phía một căn phòng, nhưng chân vừa bước qua sofa, lại nghe từ phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Ngươi thực sự quá vô lễ đó, vào nhà người ta mà không chào hỏi một câu……”

Hàn Di vội quay đầu lại, thấy một người đang ngồi thẳng tắp trên ghế soà xoay đầu về phía mình mỉm cười, chính là Ác linh vừa rồi bị mình cùng Lữ Minh Dương liên thủ đánh cho bỏ chạy.

Lúc này, trên mặt Ác linh vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười vô hại, giống như trông thấy bạn cũ lâu ngày không gặp, tuy nhiên giờ đây “hảo bằng hữu” mà hắn đối mặt lại cơ hồ muốn liều mạng cùng hắn.

Hàn Di trong lòng chấn kinh, lùi lại một bước, tựa lưng vào cột trụ xi-măng giữa phòng khách, nhìn chằm chằm Ác linh vẻ mặt tươi cười vô hại kia, súng Quang Năng cùng Nỗ Tiễn trong tay lập tức chĩa thẳng về phía Ác linh, nhưng không bắn ra.

Rốt cuộc, lực sát thương của súng Quang Năng quá cường đại, Ác linh đang ngồi trên sofa, trong tay hắn còn có mấy “Người sống” ngồi ngay ngắn bất động, một khi Hàn Di bắn súng Quang Năng, chiếc sofa tuyệt đối sẽ bắt lửa, Nỗ Tiễn chưa chắc đã có thể bắn trúng hắn.

Hàn Di không chút chậm trễ, vội vàng chấn định tinh thần, gắt gao nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ác linh kia, nghiến chặt răng, không hề lên tiếng.

Ác linh tỏ vẻ không để tâm, cười nhạt, nói: “Có muốn cùng ta xem TV không?”

Hắn nở nụ cười hoà nhã, cơ hồ khiến người không thể cự tuyệt lời mời của mình, thậm chí Hàn Di cảm thấy đầu óc mình có chút mơ hồ, suýt nữa nhịn không được mà đáp ứng hắn. Vội vàng cắn đầu lưỡi một chút, lạnh lùng mở miệng nói: “Các ngươi đưa anh ấy đi đâu rồi?”

“Anh ấy?” Ác linh kia thoáng lộ vẻ nghi hoặc, tiếp theo giống như bừng tỉnh đại ngộ, nói: “À, ngươi muốn nói cái tên tiểu đặc công lợi hại kia hả? Ha ha... không sao hết, chẳng qua ta muốn chăm sóc hắn chút thôi.”

Hàn Di lạnh lùng nhìn chằm chằm ác linh, không nói lời nào.

Ác linh bỗng nhiên thở dài một hơi, nhàn nhạt nói: “Ta vốn không muốn gây khó dễ các ngươi, còn nghĩ tha các ngươi một con đường sống, thế nhưng……” Hắn thở dài một tiếng, chỉ vào ghế sofa bên dưới, nói: “Ở đây ta còn chỗ trống, chỉ có thể để hắn tới nhận chỗ cho đủ số thôi……”


(Hết chương)

Comments