Bắt ma đặc công Quyển 5 - C19

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 19 
ÁC LINH ƯU NHÃ

Hàn Di chĩa súng Quang Năng thẳng về phía cửa, bóp cò súng, một luồng ánh sáng vô hình từ họng súng bất ngờ phóng ra, nhưng thân ảnh Ác linh kia chợt lóe lền rồi biến mất không chút tăm hơi.

Hàn Di cùng Lữ Minh Dương cảnh giác nhìn ra cửa, khoảng không vừa bị luồng sáng của súng Quang Năng bắn ra trở nên vặn vẹo biến hình, gắt gao nhíu mày.

Tốc độ của Ác linh tuyệt đối có thể so với tia chớp, thời điểm Hàn Di vừa nâng tay lên hắn đã cảm ứng được, đến lúc cô bóp cò súng, hắn đã nhanh chóng tránh né thân hình, chưa nói đến tốc độ của hắn, chỉ riêng khả năng cảm ứng nhạy bén này thôi, Ác linh bình thường tuyệt đối không thể làm được.

Hiên nhà, hắn nhất định đã nhảy lên hiên nhà. Hàn Di khẩn trương nhìn chằm chằm đèn tín hiệu trên súng Quang Năng, 5 giây tuy không dài, nhưng dưới tình huống khẩn trương thế này, sao lại giống như 5 tiếng……

Lữ Minh Dương cũng đang nắm chặt súng Quang Năng của mình trong tay, hơn nữa còn nhặt trả lại Nỗ Tiễn cho Hàn Di, sau đó mới cảnh giác đi về phía cửa.

Hàn Di khẽ cau mày, Ác linh này tuyệt đối không phải Ác linh bình thường, bây giờ nếu đi ra ngoài, chẳng phải quá mạo hiểm sao? Cô dùng tay giữ chặt Lữ Minh Dương, chậm rãi lắc đầu, hiện tại cách làm sáng suốt nhất chính là ở yên trong nhà, chờ Ác linh tự mình tới cửa.

Hai người gắt gao nhìn chằm chằm về phía đại môn, tập trung cảnh giác cao độ, đề phòng ác linh lại bất ngờ hiện lên đánh lén, thậm chí ngón tay đặt trên cò súng cũng đã cứng đờ, mãi vẫn không thấy ác linh kia xuất hiện.

Lữ Minh Dương hít sâu một hơi, hét lên: “Ra đi, thế nào, ngươi sợ ư?”

“Ha ha, kỳ thực ta đã ở đây từ lâu rồi” Thanh âm bất chợt từ phía sau truyền đến, Lữ Minh Dương cùng Hàn Di giật mình quay đầu lại, thấy Ác linh đang bay lượn.

Lần này, thân thể hắn lơ lửng giữa không trung ngoài cửa sổ, chỉ có nửa thân trên bám vào thành cửa, khoanh tay nhếch miệng cười, bộ dáng thư thái, khiến người khác càng cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Ánh đèn trong phòng hắt ra, chiếu lên mặt hắn, thân ảnh hắn hiện lên vô cùng rõ nét, giống như có thực thể, hoàn toàn không giống mấy loại ác linh bình thường thân ảnh mơ hồ không nhìn ra bộ dáng, thậm chí Lữ Minh Dương không mang mắt kính cũng có thể trông thấy cực kỳ rõ ràng.

Khuôn mặt hắn thanh tú, phải nói là tuấn lãng, hoàn toàn có thể so với một cực phẩm nam thần soái ca, khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, giống như tiếp đón bạn cũ lâu ngày không gặp……

Nhưng gương mặt dễ mến này trong mắt Lữ Minh Dương và Hàn Di lại giống như yêu ma quỷ quái, Hàn Di bất ngờ chĩa súng Quang Năng hướng về phía cửa sổ.

Tấm rèm cửa sổ lập tức bốc cháy, nhưng ác linh kia đã không thấy đâu nữa.

Không gian tĩnh lặng, hai người thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của đối phương. Lữ Minh Dương nhìn tới Hàn Di khẽ gật đầu, ý bảo cô tách ra, một người đối mặt cửa sổ, một người quay về phía đại môn, sau đó vội xoay người lại, phát hiện ác linh kia đã đứng ở cửa chính từ lúc nào, nhìn mình khẽ mỉm cười.

Lữ Minh Dương lập tức chĩa súng Quang Năng qua đó, thế nhưng Ác linh kia chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Nỗi sợ hãi đã bắt đầu dâng lên trong lòng hai người. Theo tình hình trước mắt, hai người sao có thể ngăn cản được ác linh thân pháp quỷ dị, cảm ứng siêu nhạy bén này?

Đèn tín hiệu trên súng Quang Năng lập loè, năm giây chờ đợi cơ hồ có thể coi là trí mạng. Ác linh lại xuất hiện ở đại môn, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt đó.

Lữ Minh Dương bất đắc dĩ buông súng xuống, cười khổ nhìn Ác linh, mặc cho số phận định đoạt.

“Ha ha... nhanh vậy đã chơi được các ngươi?” Ác linh bật cười ha hả, nói, bộ dáng hả hê của kẻ chiến thắng.

Lữ Minh Dương nhún vai, bất đắc dĩ cười một chút, không nói thêm bất kỳ lời nào. Hàn Di cũng không tiếp tục nổ súng, mà xoay người đứng bên cạnh Lữ Minh Dương, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên Ác linh soái ca kia.

“Không ngờ ngươi lại có thể phá Huyết thủ của ta.” Ác linh nhàn nhạt cười, nói.

“Cũng chỉ tình cờ thôi.” Lữ Minh Dương lạnh lùng đáp lại.

Hàn Di không khỏi khẽ cau mày, Ác linh kia lại bật cười ha ha.

“Hừ, ngươi cũng thực là ghê gớm.” Ác linh nói rồi, liếc mắt nhìn “Khối thịt nướng” trên mặt đất một cái, nói: “Bất quá, đám đặc công cao cấp trong Viện của các ngươi, chưa chắc đã có năng lực lớn đến như vậy……”

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di đưa mắt nhìn nhau, Ác linh này sao lại biết Viện Nghiên Cứu, còn biết mình là đặc công cao cấp? Rốt cuộc hắn là ai? Có bối cảnh gì?

“Sau lưng các ngươi nhất định có cao nhân……” Ác linh cười nhạt, liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương và Hàn Di, nói.

“Cao nhân thì không, thấp nhân thì có không ít.” Lữ Minh Dương cố tình đối đáp qua loa kéo dài thời gian, liếc mắt nhìn súng Quang Năng, đèn biểu thị năng lượng đã sáng.

Ác linh lại lớn tiếng cười ha ha: “Mặc kệ có phải cao nhân hay không, ít ra có thể thấy, hắn biết dùng chú phù phá giải Huyết thủ, tuyệt đối không phải là người trong Viện Nghiên Cứu ngu ngốc của các ngươi. 

Nói đi... ta muốn biết đến tột cùng các ngươi làm cách nào phá giải chưởng ấn của ta.”

“À... vấn đề này……” Lữ Minh Dương đưa tay trái lên gãi gãi đầu, tỏ vẻ khó xử nói: “Mà, ta hỏi ngươi trước, ngươi có thể……”

Hắn vừa nói, vừa đột ngột thay đổi động tác, nòng súng Quang Năng đang chĩa xuống nhắm thẳng Ác linh, bất ngờ bóp cò, miệng tiếp tục câu nói dang dở: “Ngươi có thể ngăn cản phát súng này của ta hay không…”

Súng Quang Năng đã khiến không khí nơi cửa ra vào trở nên khô khốc, thân ảnh Ác linh chợt lay động, nhưng vẫn không kịp tránh né, tức khắc thân ảnh hắn vặn vẹo giống như làn khói phảng phất, thân hình tựa hồ cũng chậm rất nhiều……

Ác linh đương nhiên là đã bị súng Quang Năng ảnh hưởng, thân ảnh khẽ vặn vẹo, ý đồ nhanh chóng thoát thân, nhưng ngay lập tức, Hàn Di bật người lao lên, chĩa súng Quang Năng trong tay nhằm thẳng hướng hướng Ác linh.

Hai luồng năng lượng của súng Quang Năng hội tụ bên nhau, toàn bộ không khí nơi cửa ra vào chợt giãn ra, khung cửa làm bằng gỗ lập tức  bùng cháy dữ dội, thoáng chốc đã lan kín toàn bộ cửa, thân ảnh Ác linh bên ngoài cũng bị ánh lửa che khuất.

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di thầm thốt lên một tiếng “không xong”, ánh lửa che lấp tầm mắt, rốt cuộc không thể nhìn thấy tình huống nơi hàng hiên, càng không biết Ác linh kia sống chết thế nào...

Tuy nhiên, hai người biết rõ, hắn tuyệt đối không dễ dàng bị hạ như vậy.

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, nhìn súng Quang Năng trong tay, đèn báo hiệu chết tiệt vẫn đang lập loè, Hàn Di một tay cầm súng Quang Năng, một tay đeo Nỗ Tiễn gắt gao chĩa về hướng cửa, đồng thời cảnh giác cửa sổ phía sau.

Giờ phút này, cửa ra vào phía trước, lẫn cửa sổ phía sau đều đang bùng cháy dữ dội, hơn nữa căn bản không biết Ác linh kia sống chết ra sao, khiến hai người như bị vây hãm trong phòng, tiến thoái lưỡng nan..... trong phòng trước sau đều là lửa cháy, rất mau sẽ bị thiếu dưỡng khí, nếu còn lưu lại cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Đèn báo hiệu trên súng Quang Năng lại sáng lên lần nữa, Lữ Minh Dương dùng mắt ra hiệu cho Hàn Di, sau đó chậm rãi dịch chuyển, đi về phía cửa ra vào. Chỉ còn cách lao ra ngoài, tuyệt đối không thể đứng im chịu chết.

Lữ Minh Dương hít thở một cách khó nhọc, nhiệt độ trong phòng rõ ràng đã tăng lên kịch liệt, ngọn lửa bùng cháy nơi cửa phòng khiến cho mặt mũi bỏng rát, thân ảnh Lữ Minh Dương đột nhiên bật mạnh, băng qua ngọn lửa nơi cửa phòng, phóng thẳng ra ngoài.

Hàn Di cũng theo sát Lữ Minh Dương, thân ảnh cô vọt ra, lăn dưới đất một vòng, lật người tạo thành tư thế quỳ gối, vừa lúc lưng tựa lưng với Lữ Minh Dương, hai người ai nấy quay đầu nhìn về phía hàng hiên, nhưng chỉ thấy một khoảng yên tĩnh, căn bản không phát hiện bóng dáng Ác linh kia đâu.

Hai người đứng dậy, không dám nới lỏng cảnh giác một khắc nào, tuy lúc này không thấy bóng dáng Ác linh, nhưng tuyệt đối nó không bị hai phát súng vừa nãy tiêu diệt, nhất định đã bị thương, đang lẩn trốn đâu đó, bất cứ lúc nào cũng có thể đột ngột tấn công, huống chi hắn chỉ là một trong số đám Ác linh kia, giờ phút này bên trong một ngôi nhà, có tồn tại bao nhiêu Ác linh đây?

Cố gắng bình ổn hô hấp, Lữ Minh Dương cùng Hàn Di chậm rãi sóng vai đi về phía cửa thang lầu, đồng thời cảnh giác nhìn quanh khắp phòng xem có động tĩnh gì hay không, tuy nhiên đến khi họ tới cửa thang lầu, vẫn không hề phát hiện bất kỳ tung tích nào của Ác linh.

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết từ trên lầu vọng xuống, Lữ Minh Dương cùng Hàn Di giật mình kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên thang lầu.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, bất quá nghe kỹ lại thì thấy chỉ do một người phát ra, dường như hắn đang phải chịu tra tấn vô cùng đau đớn.

Lữ Minh Dương và Hàn Di trao đổi ánh mắt, nhất định là Ác linh đang giết người.

Hàn Di gắt gao cau mày, vẻ mặt không đành lòng. Nhưng giờ phút này trên lầu 4, rốt cuộc có bao nhiêu Ác linh tồn tại? Có bao nhiêu người đã bỏ mạng? Có bao nhiêu người vẫn còn sống?

Tiếng kêu thê lương đó tựa như chú ngữ, đánh sâu vào tâm linh hai người, sinh mạng bị đe doạ, đang cầu xin sự giúp đỡ, nhưng lời nói của Trương đại sư lại vang lên bên tai hai người……

Đến tột cùng... cứu hay không cứu?

Hàn Di bỗng cắn răng một cái, xoay người lao lên thang lầu. Lữ Minh Dương âm thầm thở dài một hơi, tuy lý trí mách bảo, chắc chắn phải ngăn Hàn Di lại, nhưng bước chân hắn lại bám theo cô, nhanh chóng vọt lên lầu 4.

Thang lầu cũng không cao, chỉ trong trong chớp mắt, hai người đã tới thềm nghỉ cầu thang lầu 4, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa chống trộm vừa dày vừa nặng kia một cái, Lữ Minh Dương và Hàn Di lại trao đổi ánh mắt, hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị tiếp tục đi lên, chợt tiếng kêu thống khổ trên lầu 4 đột ngột im bặt.

Lữ Minh Dương khẽ cau mày, xem ra người này đã chết.

Lúc này đây, tiếp tục tiến lên phía trước, hay là rút lui?

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di đưa mắt nhìn nhau, sắp sửa cất bước đi lên phía trên, bỗng nhiên cửa chống trộm kêu “két”một tiếng, cánh cửa từ từ hé mở.

Cả Lữ Minh Dương lẫn Hàn Di lập tức khẩn trương, gắt gao nắm chặt súng Quang Năng trong tay, nhắm thẳng về phía cánh cửa.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, qua khe hở giữa hai lớp cửa thép, không hề nhìn thấy bất kỳ thân ảnh nào, Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, nghĩ chắc do mình không mang cặp kính đặc biệt nên không thể phát hiện bóng dáng Ác linh, Hàn Di bên cạnh cũng không có bất kỳ phản ứng nào, tựa hồ “Thiên nhãn” của cô cũng không có cách nhìn ra nó.

Bỗng, cửa chống trộm lại phát ra tiếng khoá cửa vặn mở, tiếp theo cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra ngoài……...

(Hết chương)

⚡️⚡️⚡️TRUYỆN ĐƯỢC BIÊN DỊCH BỞI JESS, VUI LÒNG KHÔNG REUP/SỬ DỤNG VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA NGƯỜI DỊCH⚡️⚡️⚡️

Comments

  1. khó đọc vậy phải đọc bằng ảnh à

    ReplyDelete
  2. mai là hết 2 tuần rồi đó có đc đọc tiếp mstqn k ta

    ReplyDelete
  3. K phong ti dc thi s đọc bang dt dc

    ReplyDelete

Post a Comment