Bắt ma đặc công Quyển 5 - C18

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 18 
BÀN TAY MÁU 

Lữ Minh Dương dùng chân đá đá “Khối thịt nướng”  trên mặt đất, quả nhiên hắn không hề nhúc nhích, đã thực sự thành một xác chết. Lữ Minh Dương bật cười ha ha, nói: “Xem ra tôi đã tu luyện pháp thuật thành công rồi a.”

Hàn Di khinh thường liếc mắt nhìn hắn, ghé điện thoại nói: “Rốt cuộc.. là thế nào hả?”

Tiếng Trương đại sư từ trong điện thoại vang lên: “Đây là một loại thuật thao túng thi thể, nhưng lại không phải khống chế người chết. Loại tà thuật này trước tiên lột da người sống, sau đó dùng pháp thuật phong bế toàn bộ oán khí của người này bên trong cơ thể, một khi có người phá hư bộ da của hắn, chẳng khác nào giải trừ pháp thuật, thân thể hắn sẽ lập tức trả thù. Haizz, pháp thuật này kỳ thực đã thất truyền từ lâu……”

Hàn Di cau mày, cô chưa từng nghe qua loại pháp thuật như vậy. “Khối thịt” kia cũng có đầy đủ các phản ứng, chẳng khác gì người sống, cho nên ngay từ lúc bắt đầu, căn bản cô không nghĩ hắn bị khống chế bởi một loại tà thuật.

“Được rồi, nói tôi biết tình huống bên đó của các người đi.” Trương đại sư nói.

“Hiện giờ đã phát hiện 8 người tử vong, bất quá vẫn còn một số người không rõ tung tích, hơn nữa ác linh cũng không thấy đâu.” Hàn Di cau mày nói, “Chúng tôi nghi ngờ, những người còn lại đều bị ác linh bắt lên lầu bốn.”

“Vậy...” Trương đại sư trầm ngâm một chút nói: “Các người cảm thấy... có bao nhiêu người trên lầu bốn?”

“Cụ thể vẫn chưa rõ lắm.” Hàn Di nói, “Bất quá, theo suy đoán của chúng tôi, ngoài một nhà bốn người ông chủ khách sạn, còn có ít nhất có 4-5 khách trọ.”

“Các người nghe đây,”tiếng Trương đại sư trầm xuống, nói: “Hiện tại các  người tuyệt đối không phải đối thủ của đám ác linh này, không được hành động thiếu suy nghĩ……”

“Nhưng những người trên đó……” Hàn Di nói.

“Tạm thời đừng để ý những người đó, hiện tại dù các người xông lên, cũng không cứu được bọn họ, ngược lại còn khiến mình mất mạng.” Trương đại sư thở dài nói, “Tôi vốn cho rằng, bọn chúng chẳng qua chỉ là ác linh bình thường, không ngờ là có cao nhân đứng đằng sau giở trò quỷ. Xem ra tôi phải tự mình tới đó một chuyến.”

Hàn Di cùng Lữ Minh Dương nhìn nhau, dù đã sớm đoán được ác linh này không hề đơn giản, những không ngờ đến Trương đại sư cũng coi trọng như vậy, xem ra án kiện giết người lần này thực không tầm thường.

“Các người phải canh giữ ở đó, nếu đến nửa đêm tôi vẫn chưa tới, các người phải nghĩ cách cầm chân ác linh, đừng để bọn chúng đào tẩu.... coi như đã lập công lớn rồi đó .” Trương đại sư nghiêm túc nói.

Cúp điện thoại, Lữ Minh Dương và Hàn Di không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nói: “Giờ phải làm sao đây?”

Hàn Di cau mày, thở dài, không nói gì.

Lữ Minh Dương cười khổ, lấy chân đá đá “Khối thịt nướng” nằm dưới đất, thở ra một hơi: “Đổi phòng nghỉ một lát.”

Hàn Di tức giận, trừng mắt lườm Lữ Minh Dương một cái, nói: “Trên lầu còn có người cần cứu đó……”

Lữ Minh Dương thở dài, nói: “Trương đại sư đã nói, chúng ta không phải đối thủ của đám ác linh này.”

Hàn Di không khỏi bất đắc dĩ, cô đâu ngờ ác linh lại khó đối phó như vậy? Tuy so thực lực đơn lẻ, ác linh không thể so với Hoắc Linh Linh, nhưng trước mắt vẫn chưa thể xác định, bọn chúng rốt cuộc có bao nhiêu con. Hơn nữa, đằng sau bọn chúng còn có một tên biết “Túng thi thuật” quỷ dị thất truyền từ lâu...

Chẳng lẽ thực sự phải tránh né đến khi Trương đại sư tới sao? Hiện giờ trời vừa xẩm tối, đang là mùa đông, trời tối sớm hơn, nhiều nhất cũng chỉ khoảng 8pm, mà theo Trương đại sư, đám ác linh sẽ rời đi sau nửa đêm, vậy rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì đây? Trương đại sư kia rốt cuộc bao giờ mới tới?

Nếu lái xe từ viện đến đây, ít nhất cũng mất 5-6 tiếng đồng hồ, lâu như vậy, chỉ e những người trên lầu 4 đã bị đám ác linh giết chết mấy chục lần rồi cũng nên.

Hàn Di đắn đo, liệu có nên xông lên lầu hay không, chẳng lẽ cứ ngồi im một chỗ, trơ mắt chờ bọn họ bị giết chết sao, tuyệt đối không thể a……

Cô quay đầu nhìn Lữ Minh Dương, bỗng phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, trên đầu lấm tấm đầy mồ hôi. Vừa rồi hắn đã bị thương, nhưng vết thương này tuyệt không không thể khiến hắn có biểu hiện như vậy...

Cô nhíu mày hỏi: “Anh làm sao thế?”

Lữ Minh Dương khẽ lắc đầu, nhưng lại lập tức cau mày, tựa hồ như đã động đến miệng vết thương, mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu.

Trong lòng Hàn Di vô cùng lo lắng, vội đi tới đỡ hắn dậy, nói: “Sao lại thế?”

Lữ Minh Dương vẻ mặt thống khổ, cắn răng nói: “Đầu vai……”

Hàn Di lập tức dùng sức, xé rách áo của Lữ Minh Dương, chỉ thấy trên vai hắn có một mảng máu tụ màu tím đỏ, in hằn hình một bàn tay.

Dấu tay máu rất rõ ràng, màu sắc tươi mới, năm ngón tay thon dài nhưng không phải là tay nữ nhân, bởi tuyệt đối không nữ nhân nào có bàn tay to như thế.

Rõ ràng chỉ là một dấu tay máu, nhưng lại khiến Lữ Minh Dương đau đớn thống khổ đến mồ hôi đầy đầu. Hắn cắn chặt răng, cảm nhận từng cơn đau buốt đến từ đầu vai kia, lắng xuống một lúc rồi lại giống như có ngàn vạn mũi kim đâm vào da thịt, hết đợt này tới đợt khác.

Càng đáng sợ hơn chính là, trong lòng hắn đang dâng lên một sự kích động, một cảm giác muốn dùng dao nhọn cắt phăng dấu tay máu đó!

Lữ Minh Dương cắn răng thật chặt, hắn biết chuyện này tuyệt đối không bình thường, hắn đã nghĩ tới việc dùng dao đâm vào ngực mình, hắn cũng ý thức được huyết thủ này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một dấu tay, trong đó nhất định còn ẩn chứa một ma lực vô hình nào đó.

Đây chính là lúc thử thách ý chí, thời khắc này, quan trọng nhất chính là phải chiến thắng bản thân mình!

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, gắt gao cắn chặt răng, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như mưa, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy.

“Tập trung tịnh khí, loại bỏ tâm ma!” Hàn Di nhìn vẻ mặt thống khổ của Lữ Minh Dương, vội vàng thốt lên. Cô cũng nhận ra huyết thủ này tuyệt đối không phải vết thương bình thường, trong đó tuyệt đối có ma lực gì đó cực kỳ khủng bố. Vừa nói, cô vừa đỡ Lữ Minh Dương ngồi xuống.

Lữ Minh Dương cố kìm nén sự đau đớn từ đầu vai đang truyền đến từng cơn. Nhờ có sự trợ giúp của Hàn Di, hắn khoanh chân ngồi xuống, sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu tập trung tinh thần.

Nhưng cơn đau quỷ dị kia đâu có để hắn tĩnh tâm tịnh khí?

“Cắt bỏ dấu tay trên người!” Một giọng nói vô hình cứ quanh quẩn bên tai, đánh sâu vào ý chí hắn. Thậm chí hắn đã cảm giác được bàn tay mình đang rút chuỷ thủ dắt bên eo……

Ảo giác, hết thảy chỉ là ảo giác! Lữ Minh Dương bất ngờ cắn rách đầu lưỡi, tức khắc một luồng khí lạnh xông thẳng lên đầu, hắn cảm giác thần trí có chút thanh tỉnh, nhưng hai tay mình sao nắm chủy thủ?

Quả nhiên là ảo giác! Nhưng ảo giác chân thực tới mức này, giải thích sao đây? Chẳng lẽ thần trí mình đã bị khống chế?

Không rảnh suy nghĩ nhiều, Lữ Minh Dương nhân lúc thần trí thanh tỉnh, vội vàng tập trung tinh thần, điều chỉnh hô hấp, bắt đầu đả tọa.

Khí tức bắt đầu du tẩu trong cơ thể, Lữ Minh Dương phát hiện cảm giác đau buốt đến tê dại bỗng nhiên càng tăng thêm, giống như dấu tay máu kia có tri giác, bắt đầu phát lực điên cuồng, công kích vào hệ thần kinh của hắn. Lữ Minh Dương nghiến chặt hai hàm, ấn mạnh đầu đầu lưỡi lên vòm họng, duy trì chút tỉnh táo tron lòng, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển khí tức, ngăn chặn cơn đau nơi đầu vai.

Dấu tay kia từ đau buốt tê dại chuyển hóa thành âm hàn, giống như đè mạnh một khối băng lớn lên đầu vai, cảm giác tê buốt biến thành luồng khí âm hàn len lỏi vào tận xương tuỷ, tựa hồ toàn bộ xương cốt trên vai đều bị đông cứng, gần như mất hết cảm giác, cơn đau thỉnh thoảng lại kích thích thần kinh……

Trong lòng Lữ Minh Dương thầm vui mừng, cảm tê buốt này có lẽ mình không cách nào phá giải, nhưng hàn khí lại giúp mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trương đại sư từng nói, mình có thân thể “Thuần dương”, sao lại có cỗ hàn khí đáng sợ như vậy?

Hắn tập trung tinh thần, mặc nhiên coi khí tức trong cơ thể giống như máy điều hoà nhiệt độ, dịch chuyển về phía huyết thủ. Quả nhiên, khí tức vừa đến đầu vai, cỗ hàn khí kia lập tức dịu xuống, giống như có ngọn lửa thiêu đốt khối băng, nhanh chóng tan chảy.

Một hồi sau, Lữ Minh Dương hít sâu một hơi, từ từ mở mắt, thấy Hàn Di vẫn bên cạnh mình, nét mặt khẩn trương, hắn khẽ mỉm cười nói: “Ổn rồi...”

Hàn Di lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức mày nói: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Lữ Minh Dương nói: “Tóm lại dấu tay này có chứa ma lực gì đó, kích thích hệ thần kinh, sinh ra ảo giác……”

“Ảo giác, ảo giác gì cơ?” Hàn Di khẩn trương.

Lữ Minh Dương khẽ cau mày, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không trả lời câu hỏi của Hàn Di, chợt mở miệng nói: “May mà không chụp trúng ngực…… cô cẩn thận chút đi, tuyệt đối đừng để ác linh đánh trúng.”

“Ác linh nào? Hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết rõ, rốt cuộc có bao nhiêu ác linh a.” Hàn Di thở dài.

Lữ Minh Dương thầm cười khổ, đứng dậy. Lời Hàn Di nói cũng đúng, hiện giờ rốt cuộc có bao nhiêu ác linh cũng chưa nắm rõ, sao có thể biết là bị ác linh nào đánh.

“Nói rất đúng ý ta……” Bỗng nhiên một thanh âm trầm thấp vang lên.

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di giật mình quay đầu lại, thấy phía cửa ra vào có một thân ảnh cao lớn. Trông vóc dáng, ít nhất cũng 180cm, người gầy gò yếu ớt, giống như một quả bóng bay lơ lửng giữa không trung, vạt áo không gió tự bay, lượn lờ trên khoảng không đối diện.

Đúng vậy, hắn đang lơ lửng giữa không trung, căn bản chân không hề chạm đất, hơn nữa thân hắn rất cao, vì thế phần đầu bị khung cửa phía trên che khuất, căn bản không thể nhìn rõ diện mạo.

Lơ lửng giữa không trung, rốt cuộc sao lại thế này? Vẫn biết ác linh không có năng lượng thực thể, nhưng bọn chúng hoàn toàn không có bản lĩnh lơ lửng trên không, bình thường ác linh nhiều nhất cũng chỉ có tốc độ nhanh hơn hay sức bật tốt hơn người bình thường mà thôi, nếu có thể lơ lửng giữa không trung, điều đó chỉ chứng tỏ một việc, chính là năng lượng của hắn đã mạnh quá mức thông thường, tuyệt đối có thể so với Hoắc Linh Linh!

Giờ phút này, bất kể tình huống có không hợp lẽ thường bao nhiêu, căn bản cũng chẳng rảnh bận tâm, rốt cuộc ác linh này cường đại đến mức nào, Hàn Di lập tức giơ tay, chĩa súng Quang Năng thẳng ra cửa……...


(Hết chương)

Comments

Post a Comment