Bắt ma đặc công Quyển 5 - C17

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 17 
PHÁP THUẬT

Lữ Minh Dương nhìn chằm chằm “Khối thịt”, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác không thể định nghĩa, có lẽ là sợ hãi, có lẽ là đồng tình, có lẽ là phẫn nộ.

Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn hố mắt trống không của “Khối thịt” kia thở dài, trong hốc mắt của hắn mặc dù có nhãn cầu, nhưng rõ ràng đã chẳng còn bất kỳ tác dụng nào, bởi vị trí tròng trắng đã bị lệch hẳn sang một bên.

“Gọi điện thoại kêu xe cứu thương.” Hàn Di cảm thấy trong lòng mình có  chút đau nhói.

Da bị lột có lẽ cũng không lập tức chết ngay, nếu được cứu trị kịp thời, may ra còn có khả năng sống sót, nhưng điều này còn ý nghĩa gì nữa đâu? Bởi dù hắn sống sót, cũng chỉ coi như tăng thêm một vật khủng khiếp trên thế gian, thêm một trò cười cho thiên hạ mà thôi.

Lữ Minh Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn “ Khối thịt” kia một cái. Cho dù sống không bằng chết, nhưng rốt cuộc đây cũng là một sinh mạng, nếu là anh, anh cứu hay không cứu?

“Đưa hắn về Viện .” Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, tiến lên hai bước, đưa tay đỡ “Khối thịt” kia dậy. Thế nhưng, khi hắn vừa chạm tay vào, “Khối thịt” lập tức hét lên đau đớn, toàn thân run lẩy bẩy.

“Khối thịt” không có da, đương nhiên chỉ cần một đụng chạm rất nhỏ, cũng đủ để hắn đau đớn giống như bị dao cắt. Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, chỉ biết bất đắc dĩ đứng im, nhìn hắn chật vật run rẩy tại chỗ.

Hàn Di cắn chặt răng, lời Lữ Minh Dương nói, cô đương nhiên hiểu rõ, tuyệt đối không thể để bên ngoài biết về “Khối thịt” khủng bố này, nếu không sẽ gây ra không ít phiền toái. Chỉ có thể âm thầm đưa về viện chăm sóc đặc biệt, nhưng hiện giờ thân thể hắn không có lớp da bao bọc, “Khối thịt” kia sao có thể ở trong không khí ô nhiễm trong một thời gian dài?

Trước mắt cũng chỉ có thể tận sức cố gắng. Cô xoay người vào phòng, tìm kiếm một hồi, nhặt chiếc điện thoại từ dưới đất lên. Hiện giờ nếu muốn liên lạc với bên ngoài, cũng chỉ có thể thông qua chiếc điện thoại bị quăng đến dập nát này mà thôi, bởi chỉ có chiếc điện thoại này mới có thể chuyển được sóng tần đặc biệt, để liên hệ với viện nghiên cứu.

Hàn Di đút súng Quang Năng vào bên hông, một tay cầm Nỗ Tiễn, một tay cầm chiếc điện thoại tuy dập nát, nhưng bàn phím vẫn có thể sáng đèn, Hàn Di âm thầm mong đợi cuộc gọi kết nối.

Cô nhanh chóng bấm một dãy số điện thoại kiện, tiếng kêu “tút tút” vang lên. Qua một hồi, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một thanh âm trầm ấm: “Xin chào, đây là Viện Nghiên Cứu 69……”

Hàn Di không chờ cô ta nói hết, lập tức cướp lời: “Nhân viên tổ hành động đặc biệt - 6911.”

Nhân viên điện đàm kia lập tức đổi giọng lạnh băng, âm điệu tràn ngập phong cách quân nhân, nói: “Xin chờ máy.”

Một tiếng “tút” nhẹ nhàng vang lên, điện thoại đã được chuyển đến chỗ trưởng phòng Hồ.

“Chuyện gì thế?” Tiếng trưởng phòng Hồ lạnh lùng vang lên.

“Yêu cầu một xe cứu thương, ở đây có người bị lột da, tình huống nghiêm trọng……” Hàn Di cảm nhận được giọng của mình có chút run rẩy.

Nhưng tiếp theo đó, trong điện thoại bỗng đổi một giọng nói già nua, thì ra là Trương đại sư bất ngờ cướp lời: “Bị lột da? Cẩn thận đừng làm rách bộ da của hắn……”

Tiếng ông ta nói còn chưa dứt, bên ngoài phòng bỗng vang lên một tiếng thét kinh hoàng của Lữ Minh Dương, Hàn Di vội vàng quay đầu lại, lại thấy thân mình hắn đang bay ngược trở lại bên này.

Toàn thân Lữ Minh Dương giống như một viên đạn, bất ngờ phóng vào trong phòng, ngã uỵch thật mạnh lên nệm lò xo, tiếp theo lại bật tung lên, trực tiếp áp vào vách tường phía cuối phòng.

Hàn Di lập tức nhìn ra cửa, phát hiện “Khối thịt” mới rồi còn run rẩy lẩy bẩy, giờ đã giống như một con quái thú điên cuồng, đang lao về phía căn phòng. Cô vội vàng giơ cánh tay lắp Nỗ Tiễn, nhằm thẳng vào “Khối thịt” mà bắn, Nỗ Tiễn màu bạc giống như một ngôi sao băng sáng chói mắt, trực tiếp bắn trúng ấn đường “Khối thịt” kia.

“Sao rồi... sao rồi?” Điện thoại truyền đến thanh âm sốt ruột của Trương đại sư, nhưng lúc này Hàn Di căn bản không rảnh trả lời, bởi thật bất ngờ là “Khối thịt” kia không hề bị Nỗ Tiễn hạ gục, vẫn không ngừng lao tới căn phòng, giữa ấn đường còn cắm cây Nỗ Tiễn màu bạc, trông giống như thú có sừng, dường như Nỗ Tiễn không hề gây bất kỳ ảnh hưởng nào tới hắn.

Hàn Di vội lắc mình tránh khỏi vị trí đối diện cánh cửa, ném chiếc nỏ qua một bên, đưa tay rút súng Quang Năng, nhanh chóng mở chốt an toàn, tuy nhiên đèn báo năng lượng hiển thị ít nhất phải 5 giây nữa mới đầy, “Khối thịt” kia sao nguyện ý cho họ dù chỉ năm giây ?

Hắn vọt vào phòng, chân bước dồn dập không ngừng, lao về phía bức tường chỗ Lữ Minh Dương đang ẩn mình, dường như hắn đã nhận ra trên người Lữ Minh Dương có thương tích, cho nên chuẩn bị xông tới xử lý đối thủ.

Đúng lúc này, Lữ Minh Dương từ trên vách tường ngã xuống giường lò xo, cảm giác như ngực bị bóp nghẹt, sao có thể tránh được đòn công kích trước mắt?

Hàn Di thấy vậy, bất chấp nguy hiểm, lập tức nhún mình lao về phía “Khối thịt”, thân hình giống như hồng nhạn lăng không bay vút lên, đột nhiên xoạc chân đá vào đầu “Khối thịt”.

“Khối thịt” rốt cuộc không phải ác linh, mà là thực thể, bị Hàn Di tung một cú thật mạnh trúng đầu, thân thể hắn lập tức đã bị văng ra, kèm theo tiếng rú thê lương, đập mạnh vào vách tường bên cạnh, sau đó rơi phịch xuống đất, vách tường vốn trắng phau kia tuyết trắng giờ in hằn một hình người màu đỏ.

Lữ Minh Dương rốt cuộc cũng kiềm chế được cơn đau ngực, lồm cồm bò dậy, nhưng “Khối thịt”  trên mặt đất cũng nhanh chóng đứng lên lần nữa, hai con ngươi lòi ra khỏi hố mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương, tựa hồ chuẩn bị xông lên.

Nhưng hắn chưa kịp động đậy, Hàn Di bên cạnh đã chĩa ngay súng Quang Năng vào thân hắn, bóp cò.

Một luồng ánh sáng vô hình bất ngờ phóng ra khỏi nòng súng, trong lúc nhất thời, toàn thân cốt nhục tươi nguyên của “Khối thịt” giống như miếng thịt dê nướng trên đống lửa, lập tức biến sắc, trở nên ảm đạm, hắn ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng thê lương thật dài, căn phòng cũng bắt đầu tràn ngập một mùi thịt bị nướng cháy……

Hàn Di thở ra một hơi thật dài, lại nghe tiếng Trương đại sư khẩn trương vang lên trong điện thoại: “Có phải các nguoqif đã đốt bộ da của hắn hay không? Mau nói đi……”

Hàn Di vừa định trả lời, phát hiện “Khối thịt nướng” trên mặt đất bất ngờ dựng thẳng thân mình, trên người thậm chí còn lủng lẳng thịt chín, từng luồng khói nhẹ nhàn nhạt toát ra khỏi thân thể……

Súng Quang Năng không tác dụng đối với hắn? Thiết bị cao cấp mà viện trưởng Cát luôn miệng tuyên bố là có thể đối phó hết thảy ác linh, cư nhiên không thể giết chết hắn, mà chỉ biến hắn thành “Khối thịt nướng” mà thôi.

Hàn Di trong lòng lập tức kinh hãi, Nỗ Tiễn vô dụng, súng Quang Năng cũng vô dụng, chẳng lẽ không thể giết chết hắn?

Lữ Minh Dương đương nhiên cũng bị chấn kinh, vội vàng quăng cặp kính đặc biệt đang đeo trên mặt qua một bên, nhún mình vọt đến bên cạnh Hàn Di, một lần nữa giương súng Quang Năng trong tay, nhắm thẳng “Khối thịt nướng” kia bắn một phát.

Tuy nhiên, hiệu quả lần này thậm chí còn không bằng Nỗ Tiễn vừa rồi của Hàn Di, chẳng thể chạm đến thân thể “Khối thịt nướng” dù chỉ một chút, bước chân hắn vẫn dồn dập không ngừng, lao về phía hai người, sự khác biệt duy nhất chính là một nửa phần thịt trên người hắn xem ra đã bị nướng chín.

Hai người vội vàng tách ra né tránh, nhưng “Khối thịt nướng” kia căn bản không thèm để ý tới Hàn Di, mà gắt gao đuổi theo Lữ Minh Dương.

Hàn Di nâng di động trên tay trái lên, hét vội: “Làm sao đây, không giết được hắn!”

Tiếng Trương đại sư trở nên đanh lại, hỏi Hàn Di: “Ai đã đốt bộ da của hắn?”

“Lữ Minh Dương.” Hàn Di vội vàng đáp.

“Dùng Huyết phù, chỉ có Huyết phù mới giết chết được hắn! Bằng không dù có đốt thân thể hắn thành tro cốt, hồn phách hắn cũng sẽ không  dừng tay.” Trương đại sư nói.

Hàn Di nghe Trương đại sư nói vậy, giơ súng bắn mấy phát vào chân “Khối thịt nướng”, chân hắn lập tức giống như thịt nướng rắc tiêu đen, thủng lỗ chỗ, nhưng vẫn không chịu dừng bước, mà chạy lòng vòng, ráo riết đuổi theo Lữ Minh Dương.

Hàn Di gắt gao cau mày: “Huyết phù, tôi biết rồi!”

“Chờ chút, không phải dùng máu của cô, phải là máu của Lữ Minh Dương! Chỉ có máu của người đã thiêu hủy bộ da, mới có thể hóa giải oán khí của hắn!” Trương đại sư vội vàng nhắc nhở.

Hàn Di không đáp lại, nhanh chóng cho điện thoại vào túi áo, sau đó lấy ra một đạo phù, nhắm chuẩn Lữ Minh Dương, nhún mình lao tới, nhét vội lá phù vào tay hắn, rồi lại lộn người đối mặt “Khối thịt nướng” bắn một phát súng, thừa lúc “Khối thịt nướng” thống khổ vặn vẹo thân hình, hướng Lữ Minh Dương hét lớn: “Cắn rách ngón giữa tay trái, nhỏ ba giọt máu lên lá phù!”

Lữ Minh Dương không chút do dự, đưa tay lên miệng cắn rách ngón giữa, sau đó vừa nhanh nhẹn tránh né “Khối thịt nướng” đuổi bắt, vừa nhỏ mấy giọt máu lên trên lá phù.

“Niệm cùng tôi!” Hàn Di hô lớn, sau đó bắt đầu niệm khởi chú ngữ.

Lữ Minh Dương vừa niệm cùng Hàn Di, vừa né tránh “Khối thịt nướng” đang gắt gao đuổi theo, mấy lần suýt bị hắn vồ được, chú ngữ cũng niệm đến mơ mơ hồ hồ, chỉ nghe Hàn Di hô một tiếng “Tiếp tục!”, Lữ Minh Dương liền xoay người, tay cầm tấm phù hướng về phía trán 
 của “Khối thịt nướng”.

“Không đúng! Huyết phù phải dán trước ngực!” Hàn Di thấy Lữ Minh Dương dán tấm phù lên ấn đường “Khối thịt nướng”, vội vàng hét lớn.

Tuy nhiên, tấm phù vừa dán lên đã nhanh chóng bị thiêu rụi, thân hình “Khối thịt nướng” lập tức giống như món đồ chơi bị hết pin, cử động dần chậm lại, nhích thêm được hai bước thì đổ ầm xuống đất……

Lúc Lữ Minh Dương vừa dán phù xong, liền nghe được tiếng kêu của Hàn Di, thầm nghĩ không xong, ai ngờ lại có kết quả như vậy, lập tức thở phào một hơi, quay sang nhìn Hàn Di.

Hàn Di vẻ mặt hoài nghi, chằm chằm nhìn “Khối thịt nướng” trên mặt đất, một quan niệm đã ăn sâu trong trí não cô từ khi còn nhỏ, chính là Huyết phù nhất định phải dán ở vị trí trái tim trước ngực, phải dùng phương pháp đả thông huyết mạch mới có hiệu quả... thực không thể hiểu cảnh tượng trước mắt là thế nào.

Lúc này, điện thoại trên người Hàn Di truyền đến một tràng cười ha ha rất nhỏ, chính là tiếng của Trương đại sư.

Hàn Di lấy điện thoại từ trong túi, ấn nút mở loa, tiếng cười sang sảng của Trương đại sư lập tức to hơn rất nhiều.

Ông ta cười nói: “Cái gọi là Pháp Thuật, khi đạt đến cảnh giới cao thâm, sẽ không bị giới hạn trong khuôn khổ. Chỉ cần có Pháp, mọi hành động đều là Thuật……”...


(Hết chương)

Comments

Post a Comment