Bắt ma đặc công Quyển 5 - C16

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 16 
“HÀNH THI” QUỶ DỊ

Lầu 2 vẫn như cũ, bốn căn phòng đèn vẫn sáng choang, vẫn là tiếng TV văng vẳng ngoài hành lang, nhưng lần này không phải ảo cảnh, bởi trong hành lang mơ hồ phảng phất mùi máu tươi nhàn nhạt.

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, vết thương bị cào phía sau lưng cũng như đầu vai chợt đau nhói, cơ bắp mỏi nhừ tựa hồ bắt đầu sống lại, từng cơn đau tê dại khiến hắn cảm giác bên dưới lớp da có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm, hận không thể dùng dao lột da xẻ thịt……

Hàn Di khẽ cắn môi, tầng này có bốn căn phòng có người ở, nói cách khác ít nhất phải có bốn người nữa đang có mặt tại đây, nhưng hiện giờ mùi máu tươi lan toả tràn ngập hành lang, khiến cô không khỏi lo lắng cho sinh mệnh của bọn họ.

Có lẽ ác linh đang ở một trong bốn căn phòng này, ngược đãi tàn sát những lữ khách vô tội kia, có lẽ giờ phút này bọn họ vẫn chưa hoàn toàn bị ngộ hại……

Hàn Di quay đầu, liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, ánh mắt hắn thoáng lộ vẻ đau đớn, nhìn Hàn Di khẽ gật đầu.

Hàn Di xoay người, đi về phía cửa căn phòng thứ nhất gần thang lầu.

Ban nãy chính tại căn phòng này, Hàn Di thiếu chút nữa đá hụt một cước, lúc này cô nhẹ nhàng nhấc chân đá một chút vào cửa phòng, cửa chỉ khép hờ, không hề khóa, tức khắc theo chân của Hàn Di chậm rãi mở ra.

Trong phòng không thấy có gì khác thường, thậm chí người cũng không thấy đâu, nhưng TV lại đang mở, trên chiếc giá để cạnh giường còn treo áo khoác của khách trọ, đôi giày trên mặt đất chỉ còn một chiếc……

Rõ ràng người khách này đã vội vàng rời khỏi căn phòng, thậm chí đến giày cũng không kịp mang.

Hàn Di gắt gao cau mày, nhìn lướt một vòng quanh căn phòng. Không có gì dị thường, càng không thấy tung tích ác linh. Cô xoay người, hướng ra ngoài hành lang, đi sang một căn phòng khác.

Cả mấy phòng đều mở rộng cửa, tình huống bên trong cũng tương tự căn phòng vừa rồi, trên cơ bản không có cái gì khác biệt, yên lặng như tờ, thậm chí đôi dép lê đi trong nhà phía đầu giường vẫn còn ngay ngắn chỉnh tề.

Hàn Di cùng Lữ Minh Dương nhìn nhau, rồi đồng loạt hướng mắt về hai căn phòng nằm ở cuối hành lang.

Cả hai phòng này đều khoá cửa, Lữ Minh Dương cố hết sức nâng cánh tay, dùng chìa khoá vạn năng mở cửa phòng. Cũng không có gì, mọi thứ bên trong hai căn phòng đều bình thường, không có dấu vết ác linh, cũng không có khách trọ.

Hai người cau chặt mày, liếc mắt nhìn nhau một cái, khách trọ ở đây đã đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ bọn họ đều là mấy thi thể trong nhà ăn dưới lầu, nhưng có điều trong phòng rõ ràng có người ở, có áo khoác còn treo bên trong.

Vậy mùi máu tươi phảng phất kia, đến tột cùng là từ phòng nào truyền ra?

Lữ Minh Dương ngẩng đầu nhìn thang lầu, còn có một khả năng, chính là mùi máu tươi kia không phải ở lầu hai, mà được truyền xuống từ lầu ba.

Hai người lại cất bước, một lần nữa đi lên lầu ba.

Lầu ba, thực sự lầu ba, không phải ảo cảnh ban nãy.

Trên này chỉ có hai căn phòng sáng đèn, một phòng là của Lữ Minh Dương và Hàn Di, phòng còn lại nằm gần cửa thang lầu.

Lữ Minh Dương nhẹ nhàng tiến lại gần, một chân đá cửa phòng, cửa đã bị khóa. Hắn bước lên phía trước một bước, lôi ra chìa khoá vạn năng, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Bên trong yên tĩnh, không có bất kỳ người nào, vẫn là tiếng TV vọng ra, trên giá treo một cái áo của khách trọ.

Lữ Minh Dương gắt gao mà cau mày, giờ phút này có thể khẳng định, mùi máu tươi là từ lầu ba truyền đến, bởi trên này mùi nồng hơn rất nhiều.

Bước ra hành lang, tức khắc mùi máu tươi đậm đặc xộc thẳng vào mũi, nguồn gốc của mùi này nhất định là từ mấy căn phòng sâu trong cùng.

Rốt cuộc là phòng nào đây?

Lữ Minh Dương cẩn thận ngửi ngửi, chậm rãi cất bước đi đến giữa hành lang.

Một bước, hai bước... Lữ Minh Dương bỗng dừng lại trước căn phòng của mình cùng Hàn Di.

Cửa phòng không đóng, bên trong sáng đèn, dưới ánh đèn lại không có bất kỳ vết máu nào, nhưng mùi máu tươi ở đây đã nồng tới cực điểm, nói cách khác, nguồn gốc của mùi này... nhất định ở gần đây.

Lữ Minh Dương bỗng xoay người qua phải, hướng mặt về phía căn phòng đối diện với phòng mình, nhất định là từ căn phòng này truyền ra.

Cửa phòng chỉ khép hờ, không khóa. Lữ Minh Dương dùng chân đá nhẹ vào cửa phòng, cánh cửa chậm rãi mở ra, lập tức một mùi máu tươi đậm đặc ập ngay vào mặt.

Bên trong tối om, nương ánh sáng đèn điện hắt ra từ căn phòng của mình, thân hình cao lớn của Lữ Minh Dương ngả bóng trên sàn nhà, tựa hồ có một vật gì hình dáng con người đang đứng lù lù ở đó.

Lữ Minh Dương nhíu chặt mày, chờ hai mắt thích nghi với bóng tối, rốt cuộc hắn cũng nhìn rõ, đó là một bóng người to phồng tới cực đại, cơ hồ toàn thân đều trướng thành một quả bóng, dựa vào chiếc phía cuối phòng……

Tuy nhiên đó chắc chắn không phải là người, bởi tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào lại béo tròn đến vậy, mà dù có béo cũng tuyệt đối không thể bày ra tư thế này.

Đó là một bộ da người, một bộ da người căng phồng, giống như bộ da treo lủng lẳng trên trần nhà Từ Trường Phong, chẳng qua bộ da người này được bơm căng hơn, khiến toàn bộ lớp da giãn ra, trông giống như một quả bóng siêu bự, nhẹ nhàng bay về phía cuối phòng.

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, nuốt một ngụm nước miếng, giơ tay liếc nhìn chỉ số EMF trên mặt đồng hồ, trị số tăng cao vút. Tuy nhiên vào lúc này, nó căn bản chẳng chứng tỏ được điều gì, phải biết rằng tòa nhà này tuy lớn, nhưng đám ác linh kia rõ ràng cũng không yếu, như vậy trị số không thể chứng minh trong phòng có ác linh tồn tại. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi bước từng bước, mở công tắc đèn điện trên tường.

Đui đèn chợt phát ra tiếng truyền điện rất nhỏ, ánh đèn lập loè chớp chớp hai cái, rồi cũng sáng lên.

Nhưng vào đúng thời điểm ánh đèn loé sáng, Lữ Minh Dương phát hiện thân ảnh căng mọng ở cuối phòng đột nhiên bay thẳng về phía mình, giống như một quả bóng bị người ta xì hơi, bay vòng vòng rồi phóng qua đây với tốc độ cực nhanh.

Lữ Minh Dương đã sớm đề cao cảnh giác, hắn chĩa súng về phía bộ da người đang vọt tới. Lập tức một cỗ năng lượng vô hình từ họng súng bắn ra, trong lúc nhất thời không khí trở nên vặn vẹo, ánh đèn trong phòng cũng tạm ổn định trong giây lát, bộ da người kia bùng cháy thành một quả cầu lửa, theo đà lao tới.

Lữ Minh Dương vội lắc mình né tránh, “Hỏa cầu” xẹt qua một tiếng rồi phác gục giữa hành lang. Ngay lúc đó, một bóng xám bất ngờ lao ra từ trong phòng.

Tầm mắt của Lữ Minh Dương và Hàn Di bị “Hỏa cầu” che khuất, đến khi phát hiện bóng xám này, định phản ứng nhưng đã không kịp. Bất quá, khiến người không thể lường trước đó là bóng xám kia không công kích hai người, mà giống như một làn khói nhẹ, nhanh chóng vọt ra ngoài hành lang, biến mất không chút dấu tích.

Lửa cháy ngùn ngụt sớm đã lan trên bộ da, thân hình to phồng kia giống như quả bóng bị xì hết hơi, biến thành một vỏ mỏng dán trên mặt đất, chớp mắt đã bị thiêu rụi thành tro bụi……

Mùi da thịt bị cháy bốc lên nồng nặc, bắt đầu tràn ra ngoài hành lang, Lữ Minh Dương cùng Hàn Di đưa mắt nhìn nhau, âm thầm thở dài một tiếng, một lần nữa quay lại căn phòng giữa hành lang.

Trong phòng quả nhiên đầy máu, vết máu trên sàn nhà hiện ra giống như có một nhân thể lết trên mặt đất. Cảnh tượng này làm Lữ Minh Dương cảm nhận được một sự khủng bố vô hình, khiến hắn không khỏi liên tưởng tới hình ảnh một người bị lột da nhưng chưa chết hẳn, vẫn có thể bò lê trên mặt đất……

Nhưng làm người không ngờ chính là.... “Khối thịt” kia không có bên trong phòng……

Lữ Minh Dương căng thẳng nhìn Hàn Di, nói: “Lên lầu bốn……”

Hàn Di gật đầu, thời điểm này chỉ có thể lên lầu bốn, chỉ lầu bốn mới có lời giải cho toàn bộ bí ẩn này: Cả nhà ông chủ khách sạn rốt cuộc đang ở đâu, những khách trọ đó đã rời khỏi đây chưa, vì sao đám ác linh kia không công kích hai người bọn họ, chúng đang ẩn nấp nơi nào……

“Để tôi lên trước!” Hàn Di lạnh lùng nói, cất bước đi về phía cửa thang lầu. Vừa rồi khi Lữ Minh Dương nghiêng người tránh “Hỏa cầu” kia, cô đã nhìn thấy vết thương trên vai hắn, hoàn toàn không nhẹ chút nào.

Cô vừa nhấc chân lên, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến tiếng dép lê loẹt quẹt trên mặt đất, vội vàng quay đầu lại, trong lòng chấn kinh.

Một thân ảnh, một bóng người đỏ au như máu bước ra khỏi căn phòng phía cuối hành lang. Chính là căn phòng ban nãy mình đã đốt cháy bộ da người, còn bóng người đỏ au như máu kia đích thực không thể được coi là con người, mà chỉ có thể xem như một “Khối thịt”.

Toàn thân hắn không có một chút da nào, ánh đèn trong hành lang lờ mờ phản chiếu cơ thịt đỏ au trông thật quỷ dị, dường như hắn chính là bản thể của chiếc “Đèn lồng da người” kia.

Lữ Minh Dương nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm “Khối thịt” đang thong thả lê từng bước kia, liếc mắt nhìn súng Quang Năng trong tay, đèn năng lượng trên đó đã sáng lên, biểu thị hắn có thể nổ súng bất cứ lúc nào.

Nhưng rốt cuộc Lữ Minh Dương đã không ra tay, bởi bỗng nhiên hắn cảm giác được, “Khối thịt” trước mắt này không phải ác linh, cũng không phải hành thi, dường như hắn là một con “Người”.

Dường như mỗi lần “Khối thịt” nhích một bước là cả người lại run rẩy kịch liệt, dường như hắn có thể cảm nhận được sự đau đớn này, đây tuyệt đối không phải biểu hiện của ác linh hay hành thi... bởi những thứ đó dù có bị chặt bỏ cả cánh tay cũng không thành vấn đề....Điều này khiến Lữ Minh Dương và Hàn Di không khỏi ngơ ngẩn, vũ khí trong tay nhắm vào “Khối thịt” nhưng không bóp cò súng.

Tuy nhiên, khi “Khối thịt” chỉ còn cách Lữ Minh Dương vài bước chân thì đột nhiên dừng lại, bộ mặt đỏ au toàn cơ thịt kia bỗng run rẩy, khuôn miệng không có bờ môi há ra, để lộ hàm răng ám khói vàng khè, bất ngờ phát ra từng tiếng rời rạc thống khổ: “Cứu... cứu...tôi……”


(Hết chương)

Comments

  1. Cám ơn add, mong truyện này đã mấy năm nay.

    ReplyDelete

Post a Comment