Bắt ma đặc công Quyển 5 - C15

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 15 
ÁC LINH ĐÁNH LÉN

Trước mắt là vách tường trắng tinh sạch sẽ, nhưng đằng sau nó lại che giấu cảnh tượng kinh người trong nhà ăn, thậm chí trên bàn ăn còn có một xác chết.

Đối với nhân viên đặc công như Lữ Minh Dương và Hàn Di, người chết như vậy cũng không có gì ghê gớm, có lẽ bọn họ đã sớm được tôi luyện thành thói quen. Nhưng trong ảo cảnh mọi thứ không thể phân định bằng mắt thường, đột nhiên sờ phải một người chết, không thể coi như không có gì”.

Sắc mặt Hàn Di hơi nhợt nhạt, đột ngột kinh hãi khiến ý chí kiên cường của cô tạm lắng xuống, cau chặt mày, nói: “Đừng động vào đó, ra ngoài trước rồi hẵng nói.”

Cửa kính ở đại sảnh tuy không biết rắn chắc cỡ nào, nhưng chỉ bằng tay không, e khó có thể dễ dàng đập vỡ, Lữ Minh Dương thoáng nhíu mày, xoay người, đưa tay sờ soạng cạnh bàn.

Cuối cùng, tay Lữ Minh Dương cũng chạm vào một cái ghế, hắn dùng sức nhấc bổng chiếc ghế... thế nhưng, dường như nó đã bị ghim chặt dưới đất, căn bản không thể dịch chuyển.

Lữ Minh Dương nhíu mày suy nghĩ. Theo lý mà nói, ảo cảnh căn bản không thể thay đổi đồ vật có thật, cho dù mình không thể nhìn thấy chiếc ghế, nhưng nó thực sự tồn tại, sẽ không bị dính chặt bên trong ảo cảnh, tuyệt đối không có khả năng nhấc không lên.

Nhất định có nguyên nhân gì đó khiến chiếc ghế bị đóng chặt xuống sàn, nhưng tuyệt đối không phải do bên trên có người ngồi.

Hắn chợt nâng tay phải, chĩa súng Quang Năng trong tay, bắn một phát về phía mặt ghế.

Tức khắc một luồng ánh sáng vô hình từ nòng súng phóng ra, trong lúc nhất thời, không khí trước họng súng bắt đầu trở nên khô khốc, vặn vẹo biến ảo.

Lữ Minh Dương chợt phát hiện, trong khoảnh khắc không khí biến hình đó, quang cảnh nhà ăn ở lầu 1 đã hiện ra, tuy chỉ được một góc chừng 15 độ, hơn nữa khoảng cách cũng chỉ chừng 5-6m, nhưng như thế đã là quá đủ.

Lữ Minh Dương rốt cuộc cũng nhìn thấy, trên chiếc ghế dựa mình muốn nhấc lên ban nãy, là một con ác linh đang thống khổ vặn vẹo.

 Bảo sao không thể nhấc chiếc ghế lên được, Lữ Minh Dương cười nhạo một tiếng, không ngờ súng Quang Năng còn có năng lực bài trừ ảo cảnh.

Hàn Di bên cạnh không hút do dự, giương Nỗ Tiễn bắn thẳng vào giữa ấn đường ác linh kia. Ác linh lập tức té nhào từ trên ghế xuống đất, Lữ Minh Dương thừa cơ nắm lấy chiếc ghế, dùng sức ném mạnh ra phía sau.

Tức khắc.... “choang”.... tiếng kính vỡ vụn khô khốc vang lên, nhưng trước mặt họ ảo cảnh đã trở lại như cũ, lại là một vách tường trắng tinh, thân ảnh ác linh kia đã không thấy đâu. Xem ra súng Quang Năng có khả năng đột phá ảo cảnh là vì nó làm cho không khí vặn vẹo biến hình, nên mới phá vỡ ảo cảnh, nhưng trạng thái này không thể kéo dài, một khi không khí khôi phục bình thường, ảo cảnh cũng sẽ quay trở lại.

Bất quá, thế này cũng đã đủ, Lữ Minh Dương và Hàn Di không dám chậm trễ, mò mẫm sờ soạng đi về phía cửa trước, Hàn Di vừa giương Nỗ Tiễn, vừa gắt gao theo sát Lữ Minh Dương. Dẫm lên sàn nhà đầy mảnh kính vụn, hai người ra khỏi nhà ăn, nhưng vừa bước ra, lập tức ngây ngẩn cả người.

Bãi đỗ xe phía trước khách sạn tựa hồ đang chìm trong sương mù nồng đậm, hoàn toàn không thể nhìn thấy những chiếc xe đang đỗ tại đây.

Đã không thấy những xe tải vận chuyển hàng hóa, chiếc BMW màu đỏ chói của mình cũng chẳng thấy đâu, thậm chí quốc lộ cách đó không xa cũng chìm ngập trong sương mù dày đặc.

Lữ Minh Dương và Hàn Di gắt gao cau mày, ảo cảnh, đây vẫn là ảo cảnh, chẳng lẽ ảo cảnh này cường đại đến mức, có thể gây ảnh hưởng trên phạm vi lớn như vậy?

“Nơi này....” Hàn Di hướng về phía bãi đỗ xe, tuy không thể nhìn thấy gì, nhưng cơ bản có thể xác định vị trí đỗ xe trước đó.

Nhưng Hàn Di mới vừa mới nhấc chân, đã nghe được Lữ Minh Dương phía sau kêu lên một tiếng. Cô lập tức quay đầu, thấy Lữ Minh Dương đang chĩa súng Quang Năng ra phía sau mà bắn.

Lữ Minh Dương sắc mặt tái nhợt, sau lưng cảm thấy bỏng rát đau đớn. Theo phản xạ có điều kiện, hắn chĩa súng Quang Năng Thương về phía sau, một mảng không khí phía trước họng súng bất ngờ vặn vẹo, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người xuất hiện tại cửa lớn khách sạn, trong phạm vi ảnh hưởng của chùm sáng do súng Quang Năng bắn ra.

Hàn Di cuống quít lao tới đỡ Lữ Minh Dương, vừa chạm vào người hắn, bàn tay đã cảm thấy dinh dính ấm nóng. Là máu, sau lưng Lữ Minh Dương đang chảy máu.

Hàn Di gắt gao cau mày, tuy biết bình thường ác linh có thể đả thương người, nhưng tuyệt đối không có khả năng biết sử dụng vũ khí, nhiều nhất cũng chỉ dựa vào năng lượng dao động kịch liệt, tạo thành sóng khí cực mạnh tấn công con người. Thế mà ác linh bọn họ gặp phải lần này lại có thể thao túng vũ khí cực kỳ điêu luyện, vết cắt trên xương thịt con người, sâu hơn là phanh thây lột da.... điều này đã sớm khiến Hàn Di cảm thấy nghi hoặc, không ngờ ngay lúc này Lữ Minh Dương cũng bị nó đả thương.

Lữ Minh Dương cắn răng, liếc mắt nhìn súng Quang Năng trong tay, đèn hiệu trên súng một lần nữa lại sáng lên, lập tức không chút do dự, chĩa súng hướng đến vị trí đỗ xe, đẩy Hàn Di nói: “Mau, qua đó lái xe!”

Hàn Di chớp mắt xoay người, lao về phía chiếc BMW, trong lòng cô thập phần minh bạch, nếu không nhanh chóng bài trừ ảo cảnh, thì những gì họ sắp phải đối mặt, tuyệt đối sẽ còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Cô triển khai thân hình, chớp mắt đã thoăn thoắt như một con báo, dùng tốc độ cực nhanh phóng đến bên chiếc BMW, chỉ trong khoảnh khắc súng Quang Năng bài trừ ảo cảnh, thân ảnh màu đỏ của cô đã hoà làm một với màu đỏ của bảo mã (BMW).

Vào giây cuối cùng, tay của cô rốt cuộc cũng chạm được lên cửa xe, khoá vân tay lập tức “cạch” một tiếng mở ra, Hàn Di dựa theo cảm giác xoay người chui vào thùng xe hư vô, ngồi lên ghế điều khiển căn bản không tồn tại.

Cửa xe đóng lại, mọi thứ lập tức hiện ra nguyên hình thực thể.

Chiếc xe này được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, có thể ngăn cản hết thảy ảo cảnh. Hàn Di nhanh chóng mở màn hình máy tính trước mặt, thao tác thuần thục, chỉ trong nửa khắc đã khởi động thiết bị đặc biệt trên xe, cỗ máy ẩn hình đặc chế công suất lớn bắt đầu rung lên, phát ra sóng âm siêu tần vô hình, đám sương mù dày đặc trong bãi đỗ xe lập tức tản ra.

Hàn Di thở ra một hơi, hướng ánh mắt về phía cửa khách sạn, Lữ Minh Dương đã không thấy đâu.

Hàn Di trong lòng hoảng hốt, vội vàng xuống xe, một lần nữa lao về phía đó.

Vừa bước xuống xe, Hàn Di lại thấy Lữ Minh Dương, không biết từ khi nào gục xuống bậc thang trước thềm khách sạn, hình như lại bị đả thương.

Vừa rồi hắn dùng hết sức có thể, bắn súng Quang Năng mở đường cho Hàn Di,sau đó đột nhiên Lữ Minh Dương cảm giác được một cỗ hàn khí đậm đặc từ phía sau đánh úp lại, hắn cuống quít xoay người tránh né, chĩa nòng súng Quang Năng ra sau lưng bóp cò liền, nhưng lần này chùm sáng vô hình kia không phóng ra như dự đoán. Súng Quang Năng này sau mỗi lần xạ kích cần có một khoảng thời gian để hồi phục điện năng, thời khắc này đèn biểu thị năng lượng vẫn chưa sáng lên.

Lữ Minh Dương chỉ kịp thốt lên một tiếng “Không xong!”, cơ hồ ngay lúc này một cỗ hàn khí ập thẳng vào ngực hắn.

Chỉ có thể dựa vào cảm giác, Lữ Minh Dương một lần nữa xoay người tránh né, bỗng nhiên cảm thấy đầu vai đau đến tê dại, thân thể hắn lập tức như diều đứt dây, ngã gục xuống bậc thềm.

Lữ Minh Dương không dám dừng lại dù chỉ một giây, theo đà ngã xuống, quay cuồng lăn vòng vòng trên mặt đất, cảnh giác ác linh lại đánh lén lần nữa.

Đúng lúc này Hàn Di khởi động thiết bị đặc biệt, sóng âm siêu tần vô hình tức khắc bài trừ ảo cảnh trước mắt, cô lao ra khỏi thùng xe, liền nhìn thấy một con ác linh mới vừa co mình, tư thế chuẩn bị vồ lên người Lữ Minh Dương.

Hàn Di vội vàng chĩa Nỗ Tiễn, bắn thẳng về phía ác linh.

Ác linh đương nhiên biết chiếc nỏ của Hàn Di cực kỳ lợi hại, chợt lóe thân hình, lách mình tránh được, lại chợt lóe lên, đã thấy ở trước cửa khách sạn.

Hàn Di một tay giương Nỗ Tiễn, nhanh chóng lao về phía Lữ Minh Dương, một tay đỡ hắn lên.

“Anh sao rồi?” Hàn Di vừa cảnh giác nhìn cửa lớn khách sạn, vừa lo lắng hỏi.

Lữ Minh Dương cắn chặt răng, thở phào một tiếng, nói: “Không sao, bị thương ngoài da thôi.” Tuy hắn nói như vậy, nhưng vẻ mặt thống khổ tựa hồ chứng tỏ tổn thương vừa rồi không hề nhẹ.

Hàn Di quay đầu, liếc mắt nhìn vết thương sau lưng Lữ Minh Dương. Trên bề mặt chiếc áo khoác màu trắng của hắn có mấy vết rách thật dài, giống như bị móng sắc nhọn của mãnh thú cào xé, xung quanh vết thương máu thấm loang lổ, nhưng cũng may vết rách không sâu lắm.

“Mau đi cứu người.” Lữ Minh Dương cố nén đau đớn, hít sâu một hơi kêu lên. Sau đó hắn không ngừng lê bước về phía cửa lớn khách sạn.

Lần này, quang cảnh trong phòng đã khôi phục lại bình thường, vẫn là đại sảnh bàn ghế ngổn ngang, vẫn không có bất kỳ tiếng người nào, điểm khác biệt duy nhất so với những gì họ chứng kiến lúc từ bãi tha ma trở về, chính là trên bàn ăn thình lình xuất hiện mấy thực khách.

Hàn Di lạnh lùng nhìn lướt qua toàn bộ đại sảnh, tổng cộng có sáu cỗ thi thể, tất cả đều nằm gục trên bàn ăn, có người máu chảy đầm đìa sau lưng, có người vùi xuống mặt bàn vương đầy máu đen.

Tất cả đều là một đòn trí mạng, không hề có bất kỳ dấu vết xô xát nào xung quanh cũng không phát hiện bóng dáng ác linh, Nỗ Tiễn màu bạc Hàn Di bắn chết ác linh đè lên ghế dựa ban nãy, nằm lăn lóc trên mặt đất, cảnh tượng trước mắt không khỏi làm cho hai người chấn động trong lòng, càng thêm vững tin, ác linh này xem ra cũng không cường đại đến mức không thể tiêu diệt, chỉ cần phối hợp sử dụng tốt súng Quang Năng cùng Nỗ Tiễn, vẫn có thể nhẹ nhàng bắn chết.

Lữ Minh Dương liếc mắt nhìn súng Quang Năng trên tay, một lần nữa xác định đèn biểu thị năng lượng vẫn chưa sáng, trong lòng không khỏi mắng viện trưởng Cát một tiếng, sao lại chế tạo ra cái thiết bị cao cấp “Nửa tàn phế” thế này, tuy uy lực đủ mạnh, nhưng còn lâu mới tốt bằng cây súng Tư Thủy cũ của mình.

Hắn hít sâu một hơi, cất bước đi vào sâu bên trong nhà hàng.

Hiện giờ, nơi ác linh có thể tồn tại nhất, chính là căn hộ trên lầu bốn của gia đình ông chủ khách sạn, rốt cuộc  mục tiêu lần này của bọn chúng là báo thù, căn cứ tình huống đã xảy ra mà phán đoán, bọn chúng tuyệt đối sẽ không mất công đối phó đám thực khách này làm gì, đơn giản chỉ cần một đòn trí mạng là xong việc.

Bọn chúng nhất định sẽ dùng sức tra tấn, xử tử cả nhà ông chủ khách sạn một cách tàn nhẫn, rốt cuộc sẽ phanh thây hay là lột da, tuyệt đối sẽ không dễ thực hiện trong khoảng thời gian ngắn.

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di chậm rãi nhích từng bước, đi về phía thang lầu, đồng thời cảnh giác điều chỉnh hô hấp, chú ý hoàn cảnh xung quanh.

Thang lầu nhỏ hẹp chỉ đủ chỗ cho hai người đi song song, trong hoàn cảnh như vậy, hai người đương nhiên phải phân trên dưới tiến về phía trước, để tránh gặp phải tình huống bất ngờ, không có không gian né tránh, Hàn Di bước lên lầu trước, một tay cầm Nỗ Tiễn, một tay cầm chắc súng Quang Năng.

Lầu hai, hết thảy đều yên lặng như cũ, vẫn là bốn căn phòng có ánh đèn hắt ra, vẫn là tiếng TV quanh quẩn trong hành lang, khiến người ta có cảm giác như đã quay lại trong ảo cảnh từ khi nào?...


( Hết chương)

Comments

Post a Comment