Bắt ma đặc công Quyển 5 - C14

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 14 
NGƯỜI CHẾT

Hàn Di đưa tay lên chốt nỏ, cảnh giác cảm nhận toàn bộ căn phòng, trong phòng đã khôi phục bình thường, ánh đèn không còn chập chờn, cũng không có khí tức của ác linh.

Lữ Minh Dương nâng mắt kính, mở chốt an toàn trên súng Quang Năng, nhìn di động cùng chiếc hộp nhỏ rớt trên mặt đất, vẻ mặt cười khổ.

Lỗ hổng trên cửa do Nỗ Tiễn xuyên qua, ảo cảnh vẫn như cũ, không hề suy chuyển, liền nghĩ đến một khả năng, chính là hết thảy những gì hai người nhìn thấy đều không phải thật, chứ đừng nói có ác linh tồn tại.

Hàn Di nghiêng tay giương nỏ, đi đến bên cửa, một tay thăm dò cánh cửa không tồn tại kia, cô khẽ xoay chốt, phát hiện cửa phòng không thể mở được.

Chẳng lẽ ác linh muốn nhốt hai người bọn họ trong phòng? Lữ Minh Dương tiến lên kéo Hàn Di ra, tung chân đá vào cánh cửa vô hình, một tiếng ầm lớn vang lớn, dường như cửa phòng đã bị phá mở.

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, thử kiểm tra cánh cửa, quả nhiên đã bị phá. Hắn từng bước chậm rãi đi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn yên lặng như cũ, tiếng TV văng vẳng phát ra, quanh quần trong hành lang, tựa như chẳng có bất kỳ sự thay đổi nào. Nhưng Lữ Minh Dương biết rõ tất cả chỉ là ảo giác, không phải thật. Hắn đưa tay lên nhìn chỉ số EMF trên mặt đồng hồ, đột nhiên cau mày, vẫn như cũ, cao hơn bình thường một chút, không thể chứng mình xung quanh có ác linh tồn tại. Chẳng lẽ đây cũng là ảo giác?

Lữ Minh Dương bất ngờ cắn đầu lưỡi, tức khắc cảm thấy đau đớn vô cùng. Cơn đau có thể loại trừ ảo giác, đây là thường thức cơ bản nhất. Cùng với cảm giác tê dại , Lữ Minh Dương lập tức phát hiện chỉ số EMF kia thình lình tăng cao!

Ác linh, ác linh đang ở xung quanh đây!

Lữ Minh Dương trong lòng cả kinh, tuy đã sớm biết kết quả, nhưng hắn thực không thể tin ngay cả đồ vật trên người mình cũng bị biến ảo, đây là loại ảo thuật gì mà mạnh đến vậy a!

Đầu lưỡi đau chỉ trong nháy mắt, cơn đau vừa biến mất, Lữ Minh Dương nhìn lại chỉ số EMF trên cổ tay, đã khôi phục lại mức độ bình thường. Hắn gắt gao cau mày, ảo cảnh gặp phải lần này quá cường đại, đau đớn cũng chỉ có thể ngăn cản ảo cảnh trong chớp mắt mà thôi, trong tình huống này, mình sẽ đối mặt đám ác linh không thể xác định đó thế nào đây?

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Di, thấy cô khẽ nhắm hai mắt. Thì ra, cô đang tận dụng tâm linh để cảm nhận khí tràng xung quanh, đây cũng là cách tốt nhất để đối phó ảo cảnh. Ảo cảnh có thể đánh lừa thị giác, thậm chí là thính giác, khứu giác, nhưng lại không cách nào đánh lừa được bản năng cảm ứng cơ bản nhất của con người.

Hàn Di bỗng mở to hai mắt, tay giương Nỗ Tiễn, chạy vọt về phía cuối hành lang.

Lữ Minh Dương cũng vội vàng giơ súng Quang Năng trong tay, nhắm chuẩn về hướng Nỗ Tiễn vừa bắn ra, nơi đó chỉ là vách tường trống rỗng, không có gì dị thường. Mũi tên do Hàn Di bắn ra cũng không hề có động tĩnh gì, cô chậm rãi lắc đầu, dường như cảm ứng vừa rồi của mình đã sai, im lặng thu lại Nỗ Tiễn.

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, chẳng lẽ ảo cảnh do ác linh tạo ra có thể đánh lừa cả cảm ứng nguyên thuỷ nhất của con người?

“Nhất định phải loại trừ ảo cảnh.” Hàn Di tay giương Nỗ Tiễn, nhíu mày nói.

Lữ Minh Dương thầm cười khổ, vấn đề này hắn hiểu rất rõ, nhưng hiện giờ công cụ chuyên dụng đã bị hỏng, còn cách nào nữa đây?

“Xuống lầu, phải quay lại xe.” Hàn Di vừa nói vừa đi về phía cửa thang lầu.

Trên chiếc xe BMW đặc chế màu đỏ kia có đầy đủ trang thiết bị, đương nhiên có thể phá trừ ảo cảnh, nhưng lúc này muốn xuống lầu... đâu có dễ dàng như vậy?

Lữ Minh Dương vẻ mặt cảnh giác, nối bước theo sau Hàn Di, hiện tại trong toà nhà này khắp nơi đều rất nguy hiểm, quỷ mới biết ác linh đó rốt cuộc ẩn mình nơi nào?

Hành lang cũng không dài, chỉ vài bước đã đến cửa thang lầu, Hàn Di đi trước thăm dò vị trí, hiện giờ đang trong ảo cảnh, sao biết được thang lầu này có thật sự tồn tại hay không? Lữ Minh Dương cảnh giác nhìn trên lầu, ác linh tới để “Trả thù”, hiện giờ bọn chúng có thể đang tập trung ở một nơi, chính là tầng lầu gia đình chủ khách sạn ở……

Lầu hai, vẫn văng vẳng tiếng TV, bốn căn phòng đều sáng đèn, không hề có tiếng người. Lúc này Lữ Minh Dương và Hàn Di cũng không rảnh để kiểm tra mấy căn phòng đó xem có người hay ác linh hay không, tiếp tục đi xuống lầu dưới.

Chuyển qua thềm nghỉ lầu hai, vừa cất bước, bỗng nhiên hai người phát hiện một vấn đề, chính là tầng dưới vẫn là “Lầu hai”!

Vẫn là hành lang sạch sẽ kia, bốn căn phòng đều sáng đèn, tiếng TV đều đều, không hề có một ai……

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di liếc mắt nhìn nhau, đây mới thực sự khủng bố, ảo cảnh thậm chí đã thay đổi toàn bộ bố cục toà nhà!

“Nhảy từ cửa sổ xuống đi!” Hàn Di cắn chặt răng, xoay người đi lên lầu trên.

Lữ Minh Dương nhíu chặt mày, chủ ý này của Hàn Di cũng là một phương pháp, rốt cuộc dù ác linh có cường đại thế nào cũng chỉ có thể biến ra ảo cảnh trong phạm vi nhất định, nếu ra khỏi toà nhà, rất có thể sẽ thoát khỏi ảo cảnh.

Qua lầu hai, hai người không hề dừng lại, lập tức đi tiếp lên lầu ba.

Nhưng vừa chuyển thang lầu, hai người chợt phát hiện nơi này vẫn là lầu hai, tiếng TV văng vẳng, bốn căn phòng sáng đèn.

Tựa hồ hai người đã rơi vào một mê cung không thể phá giải. Lữ Minh Dương liếc mắt Hàn Di, giờ phút này ý định nhảy lầu e đã không còn tác dụng, quỷ mới biết hiện giờ hai người đang ở lầu hai hay lầu ba, phía bên ngoài cửa sổ rốt cuộc là ruộng lúa mạch xốp mềm hay là mặt đường nhựa cứng rắn?

Hai người đối diện nhau, ác linh đó có mục đích gì? Chỉ muốn vây hãm bọn họ trong ảo cảnh, hay đang từ từ đối phó hai người?

Hàn Di cắn chặt răng, bỗng nhiên co chân đá vào cánh cửa gian phòng gần thang lầu.

Nhưng cửa phòng kia tựa hồ như không tồn tại, tức khắc một chân cô đạp vào khoảng trống vô hình, thân mình không giữ được thăng bằng liền té nhào về phía trước, Lữ Minh Dương cuống quít vươn tay, ôm eo kéo cô lại.

Hàn Di chợt biến sâc, đây lại là ảo giác, chẳng lẽ cửa đã được mở ra? Nói cách khác, cánh cửa đóng chặt trước mặt cô căn bản không hề tồn tại? Nếu vậy, đằng sau cánh cửa rốt cuộc thông tới nơi nào?

Lữ Minh Dương nhíu chặt mày, đưa tay sờ soạng cửa phòng, nhưng thứ hắn sờ được không phải lỗ hổng vô hình, mà đích thực có vật gì chắn ở đó.

Lữ Minh Dương quay đầu liếc nhìn Hàn Di, ánh mắt mang theo biểu hiện không thể tin nổi. Chẳng lẽ trong nháy mắt, cửa phòng này lại xuất hiện?

Không gian đã hoàn toàn bị đảo loạn.

Ác linh này đến tột cùng là dạng gì mà có năng lực cường đại đến vậy? 

Ảo cảnh chẳng qua chỉ là ác linh thông qua từ trường cảm ứng, ảnh hưởng tới thị giác con người, khiến họ nghĩ cảnh tượng trước mắt là thật mà thôi, sao có thể thay đổi được không gian?

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày: “Xuống lầu, cẩn thận một chút, tôi không tin chúng ta không xuống được lầu một.” Dứt lời, hắn liền xoay người đi về phía cầu thang, thử dò từng bước một đi xuống.

Hàn Di bám sát phía sau Lữ Minh Dương, chậm rãi dò từng bậc thang, vừa cảnh giác phía sau, đồng thời chú ý phía trước Lữ Minh Dương. Nếu ác linh thật sự có thể thay đổi không gian, rất có thể bước tiếp theo chính là vực sâu thăm thẳm, cô phải cẩn thận không để Lữ Minh Dương rơi xuống.

Lầu hai, lại là lầu hai. Hàn Di khẽ cau mày, tuy nhiên trên mặt Lữ Minh Dương lại thoáng mỉm cười, bước chân không ngừng, tiếp tục xoay người đi xuống dưới lầu.

Chuyển qua thềm nghỉ lầu hai, nụ cười trên khóe miệng Lữ Minh Dương lại càng thêm rõ ràng, đi xuống thang lầu, trước mắt vẫn là lầu hai. 

Tuy nhiên Lữ Minh Dương không hề tỏ ra hoang mang, bởi hắn hiểu rất rõ, “Lầu hai” này chính là đại sảnh lầu một.

Ban nãy khi từ lầu hai xuống, hắn cảm giác được dưới chân có thứ gì đó, nhưng thang lầu lại vô cùng sạch sẽ. Bây giờ cũng thế, rõ ràng hắn cảm thấy dưới chân dính dính, nhưng thang lầu thì sạch bong, kỳ thực đây chính là đặc điểm của cầu thang nhà ăn, trên sàn nhà phủ đầy dầu mỡ lẫn tro bụi.

Ác linh này không thể thay đổi không gian, chẳng qua chỉ tác động lên thị giác con người mà thôi.

Lữ Minh Dương thầm cười lạnh một tiếng, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị ác linh đánh lừa. Nhớ tới cửa phòng trên lầu ba, nhất định là do ác linh giở trò quỷ. Lúc Hàn Di đạp cửa xông vào, cửa đã bị mở, thời điểm mình mò mẫm, nó lại đóng kín cửa phòng.

Bây giờ nhớ lại, vừa rồi ác linh rõ ràng ở ngay bên cạnh, nhưng cả mình lẫn Hàn Di đều không hề phát hiện ra, lập tức hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Ác linh đó rốt cuộc có mục đích gì, không ra tay giết chết hai người, mà chỉ muốn nhốt bọn họ ở đây?

Lữ Minh Dương hơi cau mày, bước tới cầu thang, cố nhớ lại bố cục đại sảnh ở lầu một, lập tức đi về phía một bức tường nằm trong hành lang.

Hàn Di vẫn đi sát bên cạnh Lữ Minh Dương, thình lình thấy hắn xuyên vào trong một bức tường. Trong lòng cô thoáng mỉm cười, xem ra Lữ Minh Dương đã xuyên qua ảo cảnh, vội vàng đi theo hắn .

Lữ Minh Dương thật cẩn thận dẫn Hàn Di xuyên qua vách tường, lập tức tới được nhà ăn lầu một, hít sâu một hơi, sờ soạng một hồi rốt cuộc cũng tìm được cửa lớn, dùng sức thúc đẩy ra, nhưng cửa kính “Vô hình” chỉ lay động một chút mà không mở.

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, nói: “Cửa bị khoá rồi.”

“Phá cửa.” Hàn Di nói rồi, đưa tay sờ soạng xung quanh, mong tìm được một cái ghế hay vật gì đó, có thể đập vỡ cửa kính.

Một tay cô vẫn cầm chắc nỏ, một tay khua khua xung quanh người, trong trí nhớ của cô vị trí này là bàn ăn, chỉ cần tìm được một cái ghế, đương nhiên có thể đập vỡ cửa kính.

Nhích dần từng bước ra phía ngoài, rốt cuộc cô cũng sờ thấy một cái bàn, trên bàn đầy thức ăn vẫn chưa được thu dọn, thậm chí còn lênh láng rượu bia… Không đúng, chất lỏng này sền sệt, dường như không phải rượu…… phải chăng là món gì có nước sốt?

Lúc này Hàn Di cũng không để ý thức ăn thừa sẽ làm bẩn bàn tay ngọc của mình, tiến lên phía trước dò dẫm một hồi, bỗng nhiên chạm phải vật gì ấm ấm. Cô khẽ cau mày, đưa tay sờ sờ vật đó thêm lần nữa, bất chợt nhảy dựng lên, lui về phía sau một bước, lập tức va vào người Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương trong lòng kinh hãi, vội kéo Hàn Di lại, chắn trước người cô, giơ súng Quang Năng trong tay, nhắm thẳng về hướng đó, cảnh giác hỏi Hàn Di nói: “Có chuyện gì thế?”

Hàn Di hít một hơi thật sâu nói: “Người chết……”


(Hết chương)

Comments

  1. Cố lên ad. Mình k chờ nổi nữa r 😢. Thỉnh thoảng mở ra vẫn chưa có chương mới ôi sao mà buồn thế 😢. Truyền công cho ad này. Nhận đi lấy sức r dịch chương mới nhé ❤. Thương ad ❤

    ReplyDelete

Post a Comment