Bắt ma đặc công Quyển 5 - C13

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 13 
ẢO CẢNH

Lữ Minh Dương và Hàn Di vội đi vòng về khách sạn.

Khiến người ta không ngờ được chính là: chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hiện trường vụ tai nạn xe trên quốc lộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, dòng xe nối nhau kéo dài vừa rồi cũng đã giải tán, toàn bộ quốc lộ lạnh lẽo trống không, thậm chí một chiếc xe cũng không thấy bóng dáng.

Lữ Minh Dương và Hàn Di không khỏi nhìn nhau kinh ngạc, tình huống này tuyệt đối không bình thường, bởi họ đều biết dù cao tốc có phát triển đến đâu, con đường liên tỉnh cũng tuyệt đối không thể vắng vẻ như vậy. Bọn họ vòng ra phía trước khách sạn, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kính đang khép chặt.

Nhà ăn ở lầu một khách sạn giờ phút này không có lấy một thực khách, trên bàn bừa bộn la liệt bát đĩa cùng thức ăn thừa, gia đình chủ khách sạn cũng không thấy bóng dáng đâu cả.

Chẳng lẽ……

Lữ Minh Dương và Hàn Di đưa mắt nhìn nhau, hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào bên trong. Đột nhiên phía sau quầy lễ tân có người đứng lên, đó chẳng phải là ông chủ vừa lùn vừa mập sao?

“Ấy, các người không phải ở trên lầu ư? Sao lại từ bên ngoài đi vào?” Ông chủ bộ dáng nghi hoặc nhìn hai người nói.

“À, vừa rồi chúng tôi ra xe lấy chút đồ.” Lữ Minh Dương giả bộ kinh ngạc, sau đó bật cười ha hả, nói: “Tôi cũng thấy kỳ quái, vừa rồi lúc xuống lầu thấy trong tiệm chẳng có một ai, bà chủ đâu rồi?”

“A...bà ấy dẫn bọn trẻ lên lầu đi ngủ.” ông chủ thở dài liếc mắt nhìn bàn ghế lộn xộn ngổn ngang, than một tiếng: “Thế này làm sao mà sống.”

Lữ Minh Dương và Hàn Di dùng ánh mắt ra hiệu, âm thầm trao đổi, xem tình huống này dường như không có chuyện gì bất bình thường. Lữ Minh Dương cười gượng một tiếng nói: “Náo loạn nửa buổi tối, chúng tôi vẫn còn chưa ăn cơm. Như vậy đi, ông chủ, ông kiếm xem còn cái gì ăn, cứ mang hết lên đây cho chúng tôi?”

Ông chủ liếc mắt nhìn Hàn Di, tựa như ông ta chẳng có chút thiện cảm nào đối với mỹ nữ áo đỏ này, nhưng kinh doanh dù sao vẫn là kinh doanh, liền gật đầu đáp ứng.

Lữ Minh Dương lúc này mới mỉm cười, cùng Hàn Di quay lên lầu.

Hành lang rất hẹp, nhiều nhất cũng chỉ đủ chỗ cho hai người đi ngược chiều tránh nhau, hơn nữa trong nhà ăn cũng như thang lầu dính đầy dầu mỡ đen sì, vô cùng dơ bẩn, qua lối rẽ lên lầu hai mới sạch sẽ một chút.

Tại bậc thang lầu hai, Lữ Minh Dương chùi đế giày lên tấm thảm. Vừa rồi băng qua ruộng lúa mạch, trên giầy dính không ít bùn đất, bây giờ trở lại khách sạn mới chú ý tới. Hắn vừa chùi đế giày, vừa nhìn hành lang trước mặt. Lầu hai có bốn gian phòng sáng đèn, ba gian đều nằm phía trước, dường như đám tài xế đó đã chọn phòng có thể nhìn ra bãi đỗ xe đối diện, còn lại một gian nằm ở cuối hành lang.

Hành lang trống không, tiếng TV mơ hồ truyền ra, không hề có tiếng người, Lữ Minh Dương khẽ cau mày, theo lý mà nói, tài xế xe tải một khi dừng xe nghỉ ngơi, thích nhất chính là uống rượu đánh bạc, nhưng nơi này lại không bất kỳ tiếng động nào như vậy.

Hắn không khỏi nâng tay lên, chỉ số EMF trên mặt đồng hồ vẫn như cũ, không có biến hoá gì lớn. Lữ Minh Dương nhíu mày, chẳng lẽ đám tài xế nghỉ lại đây hôm nay đều không uống rượu?

Hàn Di cũng dừng chân một chút, rồi tiếp tục đi lên lầu trên.

Lữ Minh Dương không khỏi lắc đầu, mau chóng theo sau Hàn Di.

Lầu ba chỉ có hai gian phòng sáng đèn, một gian chính là phòng của mình với Hàn Di, gian còn lại nằm ở dãy đầu tiên đối diện cửa thang lầu, Lữ Minh Dương nín thở nghe ngóng, gian phòng vẫn có tiếng TV vang lên đều đều, ngoài ra không còn bất kỳ thanh âm nào khác.

Hàn Di liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương, khẽ cau mày, xoay người tiếp tục lên lầu 4.

Lữ Minh Dương tất nhiên hiểu rõ mục đích Hàn Di, cô muốn lên lầu 4 kiểm tra xem vợ con ông chủ có xảy ra chuyện gì hay không, vì thế im lặng theo Hàn Di lên đó.

Bố cục tầng lầu này không giống với bên dưới, cửa thang lầu đặt một cánh cửa chống trộm dày cộp, ngăn toàn bộ tầng lầu thành một căn hộ, cửa phòng gắt gao đóng chặt, bên trong văng vẳng tiếng TV hỗn tạp mơ hồ, nhưng không có bất kỳ tiếng người nào.

Lần này Lữ Minh Dương cũng gắt gao cau mày. Hiện giờ, toàn bộ khách sạn ngoài ông chủ ra thì không thấy bất kỳ ai, chỉ có thanh âm buồn tẻ phát ra từ TV, khiến người ta không cảm giác được chút sinh khí nào, sự yên tĩnh này quả thực kỳ quái.

Hàn Di giơ tay lên gõ, cửa chống trộm thật dày phát ra từng tiếng vang nặng nề, qua một lúc lâu vẫn không có ai ra mở cửa, cũng không nghe được tiếng người bên trong.

Hai người trao đổi ánh mắt, Lữ Minh Dương lấy ra xâu chìa khoá vạn năng, đang chuẩn bị mở cửa phòng, bất ngờ cửa bật mở.

Một bé trai khoảng 10 tuổi đứng đó, vẻ mặt ngái ngủ nhìn Lữ Minh Dương nói: “Chú làm gì a.”

Lữ Minh Dương giấu vội chùm chìa khóa ra phía sau, gượng cười nói: “À, đèn điện dưới lầu dường như có chút vấn đề……” Hắn vừa nói, vừa thò đầu qua cửa nhìn một lượt phòng khách bên trong. Trên này không giống dưới lầu, bố cục rất đơn giản, TV trong phòng khách đang mở, nhưng trước TV không có ai, buồng vệ sinh phía cuối mơ hồ có tiếng nước phát ra, tựa như có người đang tắm rửa bên trong.

“Chú tìm cha con, ông ấy ở dưới lầu a.” Bé trai ngẩng đầu nói.

“À, vừa rồi chú có xuống dưới, nhưng không thấy ông ấy, ha ha. Nên mới lên đây tìm.” Lữ Minh Dương cười gượng.

Bé trai đóng cửa phòng, Lữ Minh Dương cười khổ liếc mắt nhìn Hàn Di, Hàn Di vẫn gắt gao cau mày, nơi này nhìn qua có vẻ không có gì dị thường, nhưng cô lại có cảm giác kỳ quái, tựa như vấn đề gì đó tồn tại.

Bọn họ xoay người đi xuống lầu ba, Hàn Di mở cửa phòng, trước khi tiến vào, bỗng nhiên lại nhíu chặt mày, đưa tay rút chiếc nỏ, vẻ mặt cảnh giác, nhanh chóng mở chốt an toàn.

Lữ Minh Dương bất chợt cả kinh, cũng vội rút ra súng Quang Năng, cảnh giác nhìn khắp phòng một lượt, nói: “Sao lại thế này?”

Hàn Di không trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc cửa sổ trên tường.

Lữ Minh Dương theo ánh mắt Hàn Di nhìn lại, thấy cửa sổ khép chặt, cũng không có gì khác thường. Nhưng hắn chợt nhớ lại, vừa rồi hai người từ cửa sổ nhảy xuống, cửa sổ phải mở ra mới đúng, nhưng giờ đây lại khép chặt, thậm chí còn cài chốt.

Nhất định có ai đã từng vào gian phòng này!

Lữ Minh Dương quan sát khắp nơi một lượt, nhưng mọi thứ trong phòng đều không có gì khác biệt so với trước khi rời đi, vẫn là một giường một bàn một ghế một tủ áo, vẫn sạch sẽ mà đơn sơ, không có gì dịch chuyển, cũng không có giấu vết khả nghi nào.

Lữ Minh Dương nhẹ nhàng cất bước đi về phía cửa sổ, nếu có người từng vào phòng, vậy mục đích của hắn là gì? Nếu trong khách sạn có trộm cướp, nếu hắn muốn đánh cắp hành lý của mình, vậy sao không dịch chuyển đồ đạc trong phòng, mà chỉ đóng cửa sổ rồi rời đi?

Nếu là do ông chủ mập làm, thì sao vừa rồi dưới lầu ông ta không nói gì, sau khi mình với Hàn Di lên lầu trên, căn bản không đủ thời gian cho ông ta qua đây đóng cửa sổ.

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, vừa suy nghĩ, vừa chậm rãi cẩn thận nhìn cửa sổ, mong phát hiện được giấu vết gì đó.

Bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, đưa tay đẩy cánh của sổ đang khép chặt kia, tức khắc một tình huống không thể tưởng tượng đã xảy ra, hai tay Lữ Minh Dương giống như vô chất vô hình, thình lình xuyên qua cửa sổ, thò ra bên ngoài.

Hàn Di tức khắc trong lòng cả kinh, cô ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Đây là ảo giác.

Lữ Minh Dương tuyệt đối không thể xuyên qua bất kỳ vật thể nào, như vậy thứ mà hắn xuyên qua căn bản không tồn tại, có khả năng chỉ là ảo ảnh!

Nói cách khác, có lẽ hết thảy đồ vật hai người mới nhìn thấy trong phòng đều không phải là thật.

Đồng nghĩa với việc nơi này có ác linh tồn tại, thậm chí bọn chúng đã bắt đầu động thủ.

Lữ Minh Dương xoay người ngồi xuống giường, thò tay vào túi lấy ra một cái hộp nhỏ, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động, bắt đầu liên tiếp nạp số liệu lên đó, chuẩn bị truyền sóng tần đặc biệt nhằm bài trừ ảo cảnh.

Đúng lúc này, đèn điện trong phòng bỗng chập chờn.

Hàn Di một bước vọt tới trước người Lữ Minh Dương, một tay giơ nỏ, cảnh giác bảo vệ xung quanh Lữ Minh Dương. Hiện giờ quan trọng nhất chính là để Lữ Minh Dương kích hoạt sóng âm, nhanh chóng truyền ra, bằng không trong ảo cảnh khó phân biệt thật giả, căn bản không có cách nào ứng phó với lực lượng đang ẩn mình kia, không biết thực lực ác linh mạnh đến mức nào.

Trong hoàn cảnh lúc sáng lúc tối, khiến mắt người khó có thể thích ứng, nhưng thực sự không thể ngăn cản Lữ Minh Dương, hắn đã sớm kích phát sóng âm, đang nhanh chóng bấm bấm màn hình di động, tìm kiếm tần số phù hợp.

Bỗng một cỗ âm phong từ cửa sổ đang đóng chặt thổi qua, tinh thần Hàn Di vốn đã căng như dây đàn, lập tức giơ tay phóng một mũi tên về phía cửa sổ, bất kể có bắn trúng ác linh hay không, cũng chỉ muốn kéo dài thời gian thêm một chút.

Đúng lúc này, lại có một cỗ âm phong từ cửa chính thổi qua. Nhưng Lữ Minh Dương đã kịp thời mở ra âm tần đặc biệt, bất chợt hướng chiếc hộp về phía cửa, sóng âm vô hình tức khắc phá tan ảo cảnh, tuy nhiên thứ Lữ Minh Dương nhìn thấy lại là một cái ghế đang bay về phía mình.

Lữ Minh Dương vội nghiêng người tránh né, chiếc ghế kia lập tức lao vào chiếc giường đệm, nệm lò xo nảy lên khiến ghế bắn lên cao, sau đó va vào vách tường dập nát.

Lữ Minh Dương thầm kêu một tiếng may mắn, nếu chiếc ghế này va trúng người mình, chỉ sợ không tan xương nát thịt cũng sứt đầu mẻ trán. Nhưng thật không may, chiếc hộp nhỏ cùng với di động cũng bị nệm lò xo bật rơi xuống đất, màn hình di động tức khắc đen thui.

Bất quá hiện tại cũng không rảnh lo cho chiếc hộp bài trừ ảo cảnh, hắn khẽ lắc thân mình, đồng thời cầm mũi tên trong tay, phóng về phía cửa ra vào.

Nỗ Tiễn xé gió, thẳng tắp một đường bay vụt tới cửa, bỗng nhiên giữa đường phát ra một tiếng động nhỏ, tức khắc mở ra một lỗ hổng trên đó……

Nhìn lỗ hổng, Lữ Minh Dương liếc qua Hàn Di, cười khổ một tiếng, chẳng lẽ cửa đã bị đóng? Việc này tốt a, chỉ sợ phải đối mặt ác linh trong ảo cảnh này....


(Hết chương)

Comments