Bắt ma đặc công Quyển 5 - C11

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 11
PHÓNG HOẢ

Xung quanh đã có một số tài xế bị chắn đường xuống xe xem xét, thế nhưng Lữ Minh Dương lại cảm thấy toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng lách khỏi đám đông, đi về phía sau khách sạn.

Không thấy bóng dáng Hàn Di đâu cả, chẳng lẽ vừa rồi cô chạm trán đám ác linh gây tai nạn nên cấp tốc đuổi theo?

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, nhìn cánh đồng lúa mạch phía sau khách sạn. Quanh đó cũng không có gì cản tầm mắt, chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn thấy khu rừng nhỏ phía xa xa, nếu Hàn Di ở gần đây, thì nơi duy nhất có thể ẩn thân chính là rừng cây kia.

Lữ Minh Dương cúi đầu, cẩn thận kiểm tra đất trong ruộng lúa mạch, quả nhiên trên lớp bùn đất mềm xốp bùn đất phát hiện được một vệt dấu chân, đúng là do Hàn Di lưu lại.

Khoảng cách giữa các dấu chân rất lớn, hơn nữa phần bàn chân in xuống sâu hơn so với gót chân, dường như Hàn Di đã chạy vội, hơn nữa phải với tốc độ cực nhanh mới có thể lưu lại dấu chân như vậy.

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, mau chóng đuổi theo, chạy về phía dấu chân kéo dài.

Từ khách sạn đến khu rừng ít nhất cũng phải hơn 1 cây số, Lữ Minh Dương sải chân bước thật nhanh qua đó, nhưng lớp đất bùn vừa dày vừa mềm xốp đã hạn chế tốc độ của hắn, đến nỗi trên trán không ngừng rịn mồ hôi.

Đáng lẽ vừa rồi mình nên lấy đà nhảy xuống theo Hàn Di, tuy lầu 3 với mình có hơi cao, nhưng cũng không phải không thể. Chỉ vì mình do dự nên mới làm hỏng chuyện, khiến Hàn Di hiện tại lâm vào hiểm cảnh. Nếu cô ấy thật sự nguy hiểm gì, làm sao mình có thể tha thứ cho bản thân?

Lữ Minh Dương vận hết sức lực, liều mạng chạy như bay về phía rừng cây. Quãng đường chừng 1 cấy số sao giờ đây trở nên xa xôi lạ thường. Vận động liên tục khiến hơi thở hắn dồn dập, rốt cuộc cũng tới được bìa rừng.

Ra khỏi ruộng lúa mạch, dấu chân Hàn Di bỗng nhiên biến mất.. Lữ Minh Dương dừng lại, nhíu chặt mày nhìn về phía khu rừng nhỏ.

Nơi đó trông từ xa cứ ngỡ là một rừng cây, khi đến gần mới phát hiện, thì ra là một bãi tha ma.

Khu nghĩa địa bỏ hoang này diện tích cực lớn, dường như đã có từ rất lâu, những ngôi mộ lớn cũng đã bị nước mưa xói mòn đến thấp bé bằng phẳng, trên mộ phần mọc đầy cỏ dại, còn lại là cây cối đua nhau mọc lên hỗn độn từ phần đất trống giữa những nấm mộ, phần nhiều là tùng bách thấp bé, um tùm rậm rạp ngăn cản tầm mắt, càng khiến buổi chiều mùa đông nơi đây trở nên âm u lạnh lẽo.

Lữ Minh Dương cau chặt mày, nhẹ nhàng rút súng Quang Năng - vũ khí mới được trang bị - từ trong người ra. Súng chỉ giao cho mình cùng Hàn Di dùng thử, cùng với cảnh cáo nghiêm trọng, đó là không dễ dàng sử dụng, bởi năng lượng cường đại kia rất dễ gây hoả hoạn.

Giờ phút này sao còn quản được nhiều như vậy? Lữ Minh Dương mở chốt an toàn trên khẩu súng, đợi đèn biểu thị năng lượng sáng lên, sau đó nhẹ nhàng cất bước đi về phía bãi tha ma.

Nơi này quả thực là một mê cung.

Lữ Minh Dương chậm rãi dẫm lên đám cỏ dày trong bãi tha ma, nín thở lắng nghe xung quanh dù chỉ là tiếng động cực nhỏ, cảm nhận sự biến hoá của không khí quanh đây, nếu có ác linh tồn tại, trước tiên không khí nơi này sẽ giảm xuống kịch liệt, cách cảm ứng này hiện tại mình đã có thể vận dụng một cách thuần thục, dễ hơn nhiều so với cảm ứng biến hoá khí tràng mà Trương đại sư dạy trước đó.

Xung quanh căn bản không có bất kỳ biến hoá nào, chỉ số EMF trên cổ tay cũng hết sức bình thường, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh nơi này đã từng xuất hiện ác linh. Nhưng đây là một bãi tha ma, có ác linh cũng chẳng chứng tỏ được vấn đề gì.

Lữ Minh Dương nhíu mày, nếu Hàn Di thực sự vào rừng, ít nhất cũng đã giao chiến với ác linh một trận, tuyệt đối sẽ lưu lại một số dấu vết, trừ phi…… trừ phi cô cũng giống như Từ Trường Phong, chưa kịp giao thủ với ác linh đã bị hoàn toàn chế phục……

Đầu óc Lữ Minh Dương căng ra như dây đàn, bỗng nhiên nghe được từ phía bên trái truyền đến một tiếng động rất nhỏ, vội vàng xoay người, nhắm thẳng súng Quang Năng qua đó.

Hàn Di...Lữ Minh Dương chợt phát hiện họng súng của mình đang chĩa vào Hàn Di.

Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười khổ một tiếng, buông thõng họng súng xuống dưới.

“Cám ơn anh đã không bắn tôi.” khóe môi Hàn Di nở một nụ cười nhạt, cất bước đi về phía Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương vừa tức giận, vừa tỏ vẻ vui mừng nói: “Sao lại thế này?”

Hàn Di một tay thu hồi súng Quang Năng, nhẹ nhàng phủi rớt đám lá thông trên người, nói: “Anh đã doạ con mồi của tôi chạy mất tiêu rồi.”

“Con mồi?” Lữ Minh Dương ngạc nhiên khi thấy Hàn Di nói nhẹ tênh, chẳng phải con mồi trong miệng cô chính là ác linh đó sao.

“Vừa rồi tôi nhảy từ trên lầu xuống, liền thấy một ác linh chạy về phía này, cho nên lập tức đuổi theo.” Hàn Di nói, “Đáng tiếc đuổi tới đây thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Tôi vốn định ôm cây đợi thỏ, anh lại nhảy ra giữa chừng”

Lữ Minh Dương thầm cười khổ một tiếng, cài chốt an toàn trên súng Quang Năng, nói: “ Được thôi, tôi chỉ tới báo với cô một tin không hay, sẽ lập tức rời đi, không quấy rầy cô tiếp tục ôm cây.”

Hàn Di tức giận trừng mắt lườm Lữ Minh Dương, nói: “Cái gì mà tin không hay, mau nói đi.”

“À, thực xin lỗi tôi chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ cô giao, mà chỉ e tối nay khách sạn sẽ chật ních người.” Lữ Minh Dương thở dài một hơi, thuật lại với Hàn Di tình huống hiện tại.

Hàn Di gắt gao cau mày, ác linh làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Chẳng lẽ bọn chúng không chỉ muốn báo thù đơn giản như vậy, mà đang mưu đồ giết người hàng loạt?

“Hiện tại, quan trọng nhất chính là lập tức báo cấp trên tăng cường nhân thủ chi viện qua đây.” Lữ Minh Dương thở dài nói.

“Không kịp nữa rồi.” Hàn Di nhíu chặt mày, sải chân đi về phía khách sạn, “Nơi này nhiều nhất cũng chỉ có thể điều động một hai đặc công, nếu điều người trực tiếp từ Viện tới, lộ trình quá xa, hiện giờ trời đã sắp tối, căn bản không kịp.”

Lữ Minh Dương cười khổ đuổi theo Hàn Di, nói: “Thì cũng nên báo cáo cho cấp trên một tiếng, bằng không vạn nhất hai người chúng ta hy sinh một cách im hơi lặng tiếng như vậy, chẳng phải là oan uổng sao?”

Hàn Di chẳng có tâm tư đùa giỡn cùng Lữ Minh Dương, sải nhanh bước chân đi về phía khách sạn, nói: “Hiện giờ, quan trọng nhất chính là phải lập tức ngăn cản mọi người tới khách sạn ở, nhất định phải giảm khả năng thương vong đến mức thấp nhất.”

Hai người vội vã quay về khách sạn, trên quốc lộ sớm đã la liệt xe cộ bị chặn lại, một chiếc xe cảnh sát cũng đã tới, đậu một bên nhanh chóng xử lý hiện trường, khai thông con đường.

Tuy nhiên do chiếc xe tải trở quá nhiều hàng hoá, mà xe lại bị hư hỏng nghiêm trọng, căn bản không thể khởi động, đến kéo cũng kéo không nổi, chỉ có thể dỡ hết hàng hóa xuống trước, mắt thấy sắc trời đang dần tối đen, vì thế không ít người đã bắt đầu lái xe vào bãi để xe của khách sạn.

Lữ Minh Dương và Hàn Di lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lao vào đại sảnh khách sạn ở lầu một, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, nhà ăn vốn vắng vẻ đìu hiu nay đã chật kín người, tài xế xe khách đang kêu gào ông chủ mau mang đồ ăn lên, một nhà bốn người ông chủ khách sạn vội đến chân không chạm đất, thang lầu cũng lố nhố người lên kẻ xuống, e là phòng đã sớm bị người ta thuê hết rồi……

Vụ gai nạn vừa rồi đã khiến cho khách sạn vốn quạnh quẽ, làm ăn bết bát này chợt toả sáng rực rỡ.

Cười khổ, chỉ có thể là cười khổ. Lữ Minh Dương cười khổ liếc mắt nhìn Hàn Di, tình hình hiện tại e là không dễ dàng đối phó, không thể đuổi hết đám đông này ra ngoài, cũng như thu hồi lại những căn phòng đã cho thuê...

Trở lại lầu ba, sau khi gọi điện thoại về Viện xin trợ giúp, Lữ Minh Dương thầm than khổ một tiếng nói: “Hiện giờ quan trọng nhất chính là kéo thời gian, chỉ mong đám ác linh đó bất chợt nổi cơn lười biếng, tối nay không qua đây gây sự thì tốt rồi.”

Hàn Di đến bên cửa sổ, nhìn về phía bãi tha ma cuối ruộng lúa mạch, sắc trời ngày càng ảm đạm, bỗng cô quay phắt đầu lại nói: “Không được, nhất định phải đuổi hết lữ khách ở đây ra ngoài.”

Lữ Minh Dương cười khổ, nói: “Đuổi kiểu gì đây ?”

Ánh mắt Hàn Di chợt loé lên, nói: “Phóng hỏa!”

Lữ Minh Dương trong lòng cả kinh, bất đắc dĩ nói: “Thế cũng là biện pháp tốt, chắc chắn có thể đuổi người đi. Bất quá còn một vấn đề nhỏ, chính là cả nhà ông chủ khách sạn có thể chạy đi đâu? À mà, nếu bọn họ chạy thoát, đám ác linh đó có thể ngừng tay buông tha hay không?”

Hàn Di trừng mắt lườm Lữ Minh Dương một cái, trong lòng cô hiểu rõ nhiệm vụ lần này không chỉ đơn giản là phải bảo vệ cả nhà ông chủ khách sạn, quan trọng hơn chính là tìm cách tiêu diệt hết đám ác linh này. Bởi một khi bọn chúng chạy thoát, ai có thể cam đoan sau này bọn chúng sẽ không tiếp tục gây án? Xem tình hình trước mắt, chúng không chỉ muốn báo thù, mà là yêu thích sự giết chóc.

Trước mắt, khách sạn này chính là manh mối duy nhất, nếu manh mối này lại bị đứt, liệu sẽ còn bao nhiêu người vô tội sắp sửa bỏ mạng đây?

Hàn Di thầm than một tiếng, tình huống hiện tại thật sự làm người khó xử. Chỉ có mình với Lữ Minh Dương, bất luận thế nào cũng không thể bảo vệ được nhiều khách trọ trong khách sạn hay làm kinh động đám ác linh đó chạy trốn. Trước mắt, tính mạng của những người này là quan trọng, nếu không tìm ra cách sẽ có càng nhiều người thiệt mạng?

Hàn Di yên lặng nhắm nghiền hai mắt, sắc trời đã tối hẳn, ngoài hành lang thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh ồn ào náo động của đám tài xế, ác linh thì không biết đang ẩn mình đâu đó quanh đây……

Chẳng lẽ hiện giờ thật sự chỉ có thể giống như lời của Lữ Minh Dương, ngồi đây mong chờ người của Viện phái tới trợ giúp sớm hơn một chút hay sao?

“Không thể chờ đợi lâu như vậy.” Hàn Di đột nhiên rút súng Quang Năng trong người ra, nhanh chóng mở chốt an toàn, chờ đèn sáng lên, không chút do dự bắn một phát súng.

Họng súng nhắm ngay chính giữa chiếc giường đẹm cũ nát trải ga trắng phau kia, theo tiếng nổ phát ra từ họng súng của Hàn Di, một luồng không khí rất nhỏ lay động, tức khắc những sợi dệt của chiếc ga giường cũng lay động theo, giống như bị nhiệt độ cao làm cho biến hình.

Không khí trước họng súng tựa hồ cũng trở nên khô khốc, một lát sau giường nệm bùng lên một ngọn lửa, thoáng chốc đã bốc cháy rừng rực.

Lữ Minh Dương từ lúc thấy Hàn Di rút súng Quang Năng ra đã vội nhảy bật khỏi giường, giờ đây vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chiếc giường cháy hừng hực toả khói đen dày đặc, Hàn Di đưa mắt nhìn hắn ra hiệu, Lữ Minh Dương lập tức giả bộ hoảng loạn, xoay người xông ra khỏi phòng, vừa chạy vừa hét to: “Không hay rồi, cháy, chạy mau a……”...


(Hết chương)

Comments