Bắt ma đặc công Quyển 5 - C12

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 12 
ÁC LINH HIỆN THÂN

Lữ Minh Dương thất thanh xông ra khỏi phòng, khói đặc cuồn cuộn theo hắn bay ra ngoài, tràn ngập toàn bộ hành lang. Hắn lao từ lầu ba xuống, đảo một vòng qua lầu hai, sau đó mới chạy đến đại sảnh ở lầu một, miệng không ngừng hét lớn: “Cháy, chạy mau a……”

Trong lúc nhất thời toàn bộ khách sạn náo loạn, mọi người chen chúc liều mạng chạy ra ngoài, thang lầu lập tức có vẻ chật chội bất kham, trong đại sảnh bàn ghế ngổn ngang, cơm rượu vừa bưng lên vương vãi đầy đất, tiếng la hét gọi nhau í ới, ai đó không cẩn thận, xui xẻo ngã xuống đất bị người dẫm đạp kêu gào thảm thiết, trong lúc nhất thời mọi thứ đều đảo điên hỗn loạn.

Lữ Minh Dương lao ra khỏi khách sạn, nhìn về phía Hàn Di cười bất đắc dĩ, có lẽ đối với họ mà nói, gây ra rối loạn có thể được coi là hành vi bình thường, nhưng chỉ e chuyện này sẽ làm kinh động, khiến đám kia ác linh kia chạy mất thì không hay.

Người trong khách sạn chỉ sau mươi phút đã toàn bộ chạy ra ngoài, tập trung tại bãi đất trống phía trước khách sạn, lộn xộn bát nháo, bàn luận sôi nổi, Lữ Minh Dương nhìn quanh một lượt, thấy bà chủ khách sạn dẫn theo hai đứa con gái đứng phía trước, khẩn trương nhìn vào bên trong toà nhà.

Thì ra ông chủ không ra ngoài, mà bưng một chậu nước lao lên trên lầu. Lữ Minh Dương thầm kêu một tiếng không ổn, vừa rồi mình phóng hỏa chẳng qua là đốt chăn nệm trên giường trong một căn phòng trống của khách sạn, lửa tuyệt đối không lớn, cho dù mặc kệ cũng không cháy được lâu, sẽ tự động tắt. Sự an toàn của cả nhà ông chủ khách sạn không cần phải lo lắng, khiến Lữ Minh Dương e sợ chính là một khi ông ta dập tắt đống lửa, thì kế hoạch của hai người bọn họ sẽ không thể thực hiện.

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di cười khổ nhìn nhau, đang tính xem có nên xông lên lầu trên “giúp” một tay hay không, đã thấy ông chủ mập chạy xuống, khuôn mặt ám đầy muội đen, dùng sức ho khan, há mồm thở phì phò, chạy ra trước cửa kêu gọi mọi người: “Không có việc gì đâu, chỉ là tàn thuốc rớt trên giường, cháy có tấm chăn thôi……”

Đang nói bỗng nhiên phát hiện Lữ Minh Dương cùng Hàn Di, liền một bước xông tới: “Là do các người làm ?”

Lữ Minh Dương vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi cũng không biết. À, bỗng nhiên cái chăn đó bốc khói, không phải tôi đốt, tôi không hút thuốc a……”

“Anh không hút thuốc chẳng lẽ là tôi sao?” Ông chủ thở hổn hển, bộ dáng giận dữ, kêu la ầm ĩ.

Lữ Minh Dương liếc mắt nhìn Hàn Di đứng bên cạnh, nói: “Được rồi.. được rồi, tôi đền tiền cho ông là được chứ gì.”

“Hừ,” ông chủ khách sạn lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thập phần khinh bỉ lườm hắn một cái, sau đó xoay người về phía đám khách trọ kêu lớn: “Tất cả mọi người quay về đi, không có chuyện gì đâu.”

Hàn Di bỗng nhiên thốt lên: “Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi đền ông hả, không phải do chúng tôi phóng hỏa, do khách sạn của ông có vấn đề thì có……”

Một hòn đá khiến hồ nước dậy sóng, một câu này tức khắc chọc giận ông chủ vừa mập vừa lùn kia, một nhà bốn người bọn họ đồng loạt xông đấu khẩu với Hàn Di, Hàn Di cũng chẳng giữ hình tượng thục nữ ngày thường, ra sức lý luận phản bác lại bọn họ, nói là phòng trọ cũ nát, bị chập dây điện mới gây ra hoả hoạn, thậm chí còn muốn bắt họ bồi thường hướng sự hao tổn tinh thần của mình, trong lúc nhất thời gạt Lữ Minh Dương qua một bên.

Lữ Minh Dương vẻ mặt khổ sở, Hàn Di vì muốn giải tán hết đám người này đã tốn không ít công phu. Hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên những khách trọ đó sôi nổi lắc đầu tránh ra, đến rượu và thức ăn cũng không dùng, quay về xe của mình, rốt cuộc hiện tại chiếc xe chắn đường đã được dời đi, cảnh sát đang điều khiển giao thông, tuy hơi chậm nhưng dù sao cũng hy vọng nhanh chóng rời khỏi đây.

Tuy nhiên cũng có một số tài xế lái xe đường dài thắng không nổi sự mệt mỏi, cũng lười qua bên này xem náo nhiệt, lập tức quay lên lầu ngủ.

Thấy những người có mặt tại hiện trường đã giải tán không ít, Lữ Minh Dương vội tiến lên khuyên giải, nhét một tập tiền mặt vào tay chủ khách sạn, nói: “Ông đừng tức giận, ha ha,đây...tôi bồi thường các người, đêm nay chúng tôi vẫn ở lại đây mà, phải không?”

Ông chủ nhận tiền, thấy Hàn Di không nói gì nữa, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, xoay người quay về khách sạn, phát hiện vừa rồi trong nhà đông chặt khách thế mà giờ đây chỉ còn lác đác vài người, tức khắc cổ họng nghẹn đắng, nhưng không có chỗ phát tiết.

Chạy lăng xăng hồi lâu, mở hết tất cả cửa sổ trên lầu ra cho bay bớt khói bụi, kiểm tra phòng ốc, phát hiện mười hai căn phòng vốn đầy khách trọ nay chỉ còn lại phân nửa, hơn nữa đám người ăn uống dưới lầu một cũng chạy gần hết, lại còn chưa trả tiền! Ông chủ càng thêm tức giận đến miệng méo mắt lác.

Lữ Minh Dương và Hàn Di cố nhịn cười quay lên lầu, ông chủ một lần nữa phải sắp xếp thu dọn lại căn phòng, nghĩ đến cái đầu hói cùng bộ mặt méo xệch của ông ta, rốt cuộc nhịn không được bật cười ha ha.

Căn phòng đó gần với phòng của bọn họ, ở dãy phía sau, Hàn Di trước tiên mở cửa sổ, nhìn về phía bãi tha ma đang chìm trong bóng đêm, nói: “Chuẩn bị một chút đi, hiện trường tai nạn xe vừa rồi đã được khai thông, chỉ cần mọi thứ trở nên yên tĩnh, chúng nhất định sẽ động thủ.”

Lữ Minh Dương thở dài, đưa tay rút súng Quang Năng trong người ra, nói: “Không ngờ cây súng này lại thật sự có khả năng như vậy, không biết giết quỷ sẽ thế nào.”

Hàn Di không trả lời Lữ Minh Dương, lập tức rút súng Quang Năng của mình ra đặt trên bàn, sau đó lại rút chiếc nỏ Nỗ Tiễn vẫn luôn mang theo bên mình, nhẹ nhàng kiểm tra.

Lữ Minh Dương nhìn Hàn Di cười nói: “Có vũ khí công nghệ cao cấp vậy rồi, cô còn dùng cái này làm gì?”

Hàn Di lạnh lùng lườm Lữ Minh Dương một cái, nói: “Lát nữa đừng hòng tôi cứu anh.”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, dường như lần nào chấp hành nhiệm vụ, mình cũng nợ Hàn Di một mạng, bất quá mỹ nữ lạnh như băng này chẳng bao giờ nhớ ra mình đã từng cứu nàng.

Lữ Minh Dương thở dài, nói: “Được rồi, chúng ta phân chia nhiệm vụ một chút. Lát nữa nếu phát sinh tình huống, cô phụ trách bảo vệ an toàn cho đám người trên lầu, tôi phụ trách tiêu diệt đám cẩu ác linh đó.” Lữ Minh Dương vừa nói, vừa giơ tay lên, điều chỉnh tần số EMF, đặt sẵn mức báo động trên đó.

Hắn luôn vô cùng chán ghét công năng này, thường thường nếu chỉ số EMF đột nhiên thay đổi sẽ khiến người khẩn trương, nhưng lần này bọn họ đối phó không phải là ác linh bình thường, hơn nữa càng chờ đợi sẽ càng làm ảnh hưởng sĩ khí, cho nên hắn quyết định sử dụng công năng đặc biệt này một lần.

Điều chỉnh xong tần số EMF, Lữ Minh Dương thả người nằm phịch xuống nệm, thở phào nhẹ nhõm, Hàn Di bên cạnh vừa cẩn thận lau chùi cây nỏ trên tay, vừa nhàn nhạt nói: “Anh đừng lười biếng nữa, đả toạ đi.”

Lữ Minh Dương thầm cười khổ, sau khi cùng Hàn Di học đả tọa, cơ hồ chính mình cũng chưa ngủ được giấc nào, hiện giờ nhìn thấy chiếc giường chỉ muốn leo nhanh lên đó làm một giấc. Hắn bất đắc dĩ ngồi dậy, cố tìm ra đề tài để nói: “Không biết viện binh do trưởng phòng Hồ phái tới bao lâu nữa mới có thể đến đây.”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáu tiếng đồng hồ.” Hàn Di nhàn nhạt nói.

“Sáu tiếng đồng hồ……” Lữ Minh Dương lại nâng cổ tay lên lần nữa, muốn nhìn thời gian hiện tại một chút, chợt phát hiện chỉ số EMF vừa mới điều chỉnh đã có chút biến hóa, cao hơn bình thường một chút, hắn không khỏi cau mày.

“Có ác linh.” Lữ Minh Dương nhẹ giọng nhìn Hàn Di nói, cẩn thận chăm chú nhìn chỉ số EMF biến hóa. Tuy chỉ số không phải là cao, tựa hồ chỉ có thể chứng minh quanh đây từng có ác linh tồn tại... nhưng chỉ số lại dao động liên tục, tình huống này còn có một cách giải thích, chính là xung quanh có ác linh, nhưng khoảng cách hơi xa một chút.

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di trao đổi ánh mắt, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, hơn nữa xung quanh cũng không quá yên tĩnh, hiện trường tai nạn xe cộ bên ngoài tuy đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng giao thông tắc nghẽn trong thời gian dài vẫn chưa hoàn toàn được khai thông, chẳng lẽ ngay lúc này ác linh đã bắt đầu hành động?

Hàn Di nhắm mắt lại, bình thần tĩnh khí cảm nhận xung quanh, một lúc lâu sau chậm rãi mở mắt, khẽ lắc lắc đầu, cô cũng không cảm nhận được khí tức của ác linh ở xung quanh. Thế nhưng chỉ số EMF trên chiếc đồng hồ đeo cổ tay Lữ Minh Dương rõ ràng cao hơn bình thường, chẳng lẽ thật sự có ác linh quanh đây, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên không có biện pháp nào cảm ứng được?

Hàn Di xoay người đi về phía cửa sổ, nhíu chặt mày nhìn bãi tha ma đang chìm trong bóng đêm dày đặc, nếu quanh đây có ác linh, thì bãi tha ma kia chính là nơi duy nhất chúng có thể ẩn thân.

Cô quay đầu lại, nói với Lữ Minh Dương: “Anh ở lại đây canh giữ, tôi qua đó xem sao.”

Lữ Minh Dương vội vàng tiến lên nói: “Khoan, vừa rồi đã nói để tôi phụ trách tiêu diệt ác linh, cô phụ trách bảo vệ người mà……”

Hàn Di căn bản không cho Lữ Minh Dương có cơ hội tranh luận, lập tức xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Lữ Minh Dương thầm cười khổ, lần này nói thế nào cũng không thể để Hàn Di đi một mình, hắn cũng đánh liều nhảy lên cửa sổ, liếc mắt nhìn phía dưới, cắn răng nhảy xuống.

“Anh làm cái gì thế?” Hàn Di thấy Lữ Minh Dương nhảy xuống, theo quán tính lăn lông lốc trên ruộng lúa mạch, không khỏi hạ thấp giọng kêu lên.

Lữ Minh Dương cười gượng một tiếng, lồm cồm bò dậy, sau đó sửa sang lại quần áo, thuận tay lấy từ trong người ra một bộ “Mắt kính” đặc chế, đeo lên, lúc này mới làm bộ dạng đại nghĩa lăng nhiên nói: “Kề vai chiến đấu!”

Hàn Di tức giận thở dài, không muốn bất hoà với Lữ Minh Dương, cất bước đi về phía bãi tha ma.

Lữ Minh Dương theo sát bên cạnh Hàn Di, vừa đi vừa chú ý chỉ số EMF trên cổ tay biến hóa.

Hai người sải chân thật nhanh, không quá một hồi đã đến bãi tha ma khuất trong khu rừng nhỏ kia...Tuy nhiên Lữ Minh Dương lại cau mày thật chặt, chỉ số EMF không hề có sự thay đổi, chỉ cao hơn bình thường một chút, không thể chứng minh xung quanh đây có ác linh tồn tại.

Chẳng lẽ bọn chúng nó không hề ẩn nấp trong bãi tha ma này?

Hàn Di trước sau cảnh giác hoàn cảnh xung quanh, cũng không phát hiện được thay đổi dị thường nào, trong lòng cô đã mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng. Lúc ban ngày, tuy mình tận mắt nhìn thấy ác linh chạy vào bãi tha ma, giờ cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy cũng không cảm ứng được khí tức ác linh. Nói cách khác ác linh đó có thể ẩn thân, không bị mình cảm ứng được?

Chẳng lẽ chỉ số EMF vừa rồi cảm ứng được ác linh ẩn trốn không phải ở nơi xa, mà chính ngay bên trong khách sạn, xem ra nó đã ẩn đi khí tức?

“Không hay, mau quay về!” Hàn Di bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện dường như Lữ Minh Dương cũng đồng thời kêu lên giống mình....


(Hết chương)

Comments