Bắt ma đặc công Quyển 5 - C10

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 10
TAI NẠN GIAO THÔNG

Cuối cùng, những manh mối đầu tiên về tên cuồng ma biến thái kia đã được phân tích ra:

“Trần Tân Phong, sinh năm 1964, ba năm trước đã bị xử tử với tội danh giết người.” Tiếng của Hồ Tra Tử vang lên bên tai Lữ Minh Dương, “Trong vòng 10 năm, tổng cộng hắn đã giết chết 7 người, hơn nữa toàn bộ đều là phanh thây, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Lần cuối giết người cuối cùng ở Hà Bắc, sau khi thoát khỏi hiện trường, hắn đã tới thuê phòng trong một khách sạn nhỏ, bị ông chủ khách sạn phát hiện trên quần áo có dính vết máu, sau đó báo công an bắt được……”

Lữ Minh Dương mở cửa xe, nhìn nhìn cái này ở vào thành phố này bên cạnh tiểu khách sạn. Nếu Trần Tân Phong có ”kẻ thù lớn”, ngoại trừ những cảnh sát đã bắt hắn, thì chính là ông chủ khách sạn đã báo án này.

Khách sạn nhỏ nằm gần đường quốc lộ cấp tỉnh thành, là một toà nhà 4 tầng, dưới lầu 1 là quầy lễ tân cùng nhà ăn, lầu 2 & lầu 3 là phòng cho thuê, chủ khách sạn sống trên lầu 4. Phía trước toà nhà có một khoảng đất trống khá lớn, dùng làm bãi đỗ xe cho cánh tài xế lái xe đường dài.

Nhìn toà nhà cũ nát kia, lại nhìn sang chiếc BMW mới tinh của Hàn Di, Lữ Minh Dương không khỏi thầm cười khổ, trông hoàn toàn không cân xứng chút nào, thân phận cũng không đúng, người sáng suốt vừa thấy sẽ nhận ra trong đó nhất định có gì mờ ám.

Quả nhiên, khi Lữ Minh Dương cùng Hàn Di đi vào, từ trong khách sạn, ông chủ đầu hói, vóc dáng thấp béo, cười híp cả mắt, tựa như đã sớm nhận định Lữ Minh Dương ăn mặc có phần “mộc mạc” chính là tài xế của mỹ nữ áo đỏ kia, hai người tất nhiên là tới..., thậm chí đến hỏi cũng không cần hỏi, trực tiếp giúp hai người làm thủ tục thuê phòng.

Nhìn chiếc giường đôi cỡ lớn, Lữ Minh Dương thoáng nở một nụ cười xấu xa, nói: “Đêm nay ngủ kiểu gì đây……”

Hàn Di chẳng có hứng thú trêu đùa cùng hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi khẳng định... bọn họ sẽ đến sao?”

Lữ Minh Dương nhún vai nói: “Không chắc. Bất quá ngoại trừ phương pháp này, chúng ta còn có manh mối nào khác sao?”

Hàn Di liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương, sau đó xoay người đi tới phía trước cửa sổ, vén tấm rèm nhìn ra bên ngoài: Đây là dãy phòng bên hông lầu ba, từ trên cửa sổ nhìn xuống, phía dưới là ruộng lúa mạch, lúc này lúa mạch vừa mới nẩy mầm, giống như một thảm cỏ xanh mướt trải dài về nơi xa, tận cùng tựa hồ là một khu rừng nhỏ.

“Cho nên, hiện tại chúng ta chỉ có thể coi như tới đây du lịch nghỉ dưỡng. Chờ qua hai ngày, không chừng đám người của Khoa phân tích sẽ phát hiện thêm manh mối giá trị khác.” Lữ Minh Dương thở dài, xoay người nằm phịch xuống chiếc giường đôi cũ kỹ, khiến cho nệm lò xo kẽo kẹt rung lên bần bật.

Hàn Di quay đầu lại, cau mày nhìn Lữ Minh Dương nói: “Đi thôi, kiểm tra xung quanh nơi này trước đã, vạn nhất bọn chúng tới cũng có sự chuẩn bị.”

“Vừa rồi lúc đi lên đây tôi đã chú ý qua, không có gì đáng xem.” Lữ Minh Dương nằm trên giường thở dài một tiếng nói: “Bên trong toà nhà này, trái phải hành lang đều có ba phòng, bố cục giống nhau, một cửa ra vào một cửa sổ, căn bản không có thiết bị che chắn. À mà, con ác linh này đâu có sợ mạng lưới điện từ bảo vệ, đừng quên tình huống bên trong nhà Từ Trường Phong……”

Hàn Di cau mày liếc Lữ Minh Dương một cái, nói: “Vạn nhất bọn chúng thật sự tới đây, ngươi sẽ chuẩn bị thế nào ?”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nói: “Trước giờ dường như cô không quan tâm đến mấy việc này có mà? Cô chỉ lo đánh mà thôi, chưa bao giờ suy xét xem có thể thắng hay không……”

Hàn Di tức giận lườm Lữ Minh Dương, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Hai chúng ta thì đã sao, mấu chốt là lần này, ác linh nhằm vào không phải anh và tôi……”

Lữ Minh Dương xoay người, đứng lên khỏi chiếc giường cọt kẹt, xem lại tư liệu Hồ Tra Tử để lại cho mình, nói: “Chủ khách sạn ở lầu bốn, chính là tầng phía trên chúng ta……”

Nhìn Hàn Di quay đầu, vẻ mặt sốt ruột, Lữ Minh Dương ho khan hai tiếng, không nói linh tinh nữa, nghiêm túc nói: “Nhà ông ta có 4 người: vợ, một đứa con trai 10 tuổi và một đứa con gái 15 tuổi. Bất quá, con gái ông ta học nội trú, chỉ cuối tuần mới về nhà…… À, hôm nay là thứ Bảy…… Nói cách khác, nếu ác linh có tới, ít nhất sẽ là 4 mạng người…… Chờ chút, đây là khách sạn, có lẽ còn khách thuê phòng, nếu ko cẩn thận số người thiệt mạng sẽ tăng thêm……”

Hàn Di khẽ cau mày, về điểm này, cô cũng đã sớm nghĩ tới, mấu chốt chính là đám ác linh đó rốt cuộc sẽ tới khi nào, hơn nữa mục tiêu của bọn chúng có thể mở rộng sang những khách trọ bình thường, không có thù oán với bọn chúng hay không...

“Nghĩ cách kiểm tra xem rốt cuộc có bao nhiêu khách trọ đang ở trong khách sạn……” Hàn Di cau mày nói: “Không, cứ trực tiếp bảo đám khách này không được tiếp tục ở lại đây.”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, yêu cầu này thật sự có chút vượt quá quyền hạn, dù sao người ta cũng kinh doanh, mình không thể động chạm đến túi tiền của người ta được? Hơn nữa thân phận của hai người lại không thể tiết lộ, ra giá cao bao lại toàn bộ khách sạn cũng tuyệt đối không thể thi hành. Nhưng ánh mắt Hàn Di rất cương quyết, Lữ Minh Dương đành phải cười khổ, đang chuẩn bị xuống lầu tìm cách, bỗng nhiên một chuỗi tiếng va chạm truyền đến.

Thanh âm truyền đến từ quốc lộ phía trước, Lữ Minh Dương tức khắc cau mày, Hàn Di lắc mình một cái nhảy xuống từ cửa sổ đang mở.

Đây là lầu ba a... Lữ Minh Dương thầm cười khổ, thân thủ mình không được như Hàn Di, vội vàng mở cửa phòng, xông ra ngoài, dọc theo thang lầu, một mạch chạy xuống lầu một.

Cách toà nhà không xa, trên đường quốc lộ có hai chiếc xe đâm nhau: một chiếc xe tải cỡ lớn và một chiếc taxi cũ nát. Nhìn qua đây là một tai nạn giao thông, nhưng khiến người cảm thấy kinh dị chính là đoạn đường này thẳng tắp không lối rẽ, thế nào mà hai chiếc xe lại đâm nhau?

Bất quá, càng thêm quỷ dị là hai đầu xe một ngang một dọc, chặn ngay giữa đường, làm tắc nghẽn toàn bộ quốc lộ. 

Lữ Minh Dương quan sát vết bánh xe ma sát trên mặt đất, thực quỷ dị khi nó tạo thành một nửa vòng tròn, hơn nữa chiếc xe taxi màu trắng màu trắng cùng chiếc xe tải màu xanh nước biển, vị trí sắp xếp tựa như Âm - Dương song ngư trong Thái Cực Đồ……

Ông chủ khách sạn vừa xem xét tình huống hai xe đâm nhau, vừa vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát. Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, nâng cánh tay lên, chỉ số EMF trên mặt đồng hồ thình lình tăng vọt, xung quanh đây nhất định có cường đại ác linh! Hắn vội vàng bước nhanh tới hiện trường, đúng lúc này, cửa xe tải bỗng nhiên mở ra, một bóng người mặt be bét máu từ trên xe ngã lăn xuống.

Lữ Minh Dương không nghĩ nhiều, vội vàng xoay người, chắn trước ông chủ khách sạn.

Bóng người chui ra từ khoang điều khiển té nhào trên mặt đất, khuôn mặt máu me nhầy nhụa, phun hai ngụm máu tươi rồi nằm yên bất động. Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, chẳng lẽ mình đã lo lắng quá nhiều? Ác linh này không phải muốn hại ông chủ khách sạn.

Hắn nhíu mày, liếc nhìn máy đo EMF trên cổ tay, chỉ số trong vòng vài giây đã tụt xuống. Trị số nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh gần đây từng có ác linh xuất hiện, tuy nhiên hiện trường tuyệt đối không có ác linh tồn tại.

Ác linh đã bỏ trốn? Nhưng vụ va chạm trước mắt khẳng định không phải tai nạn giao thông bình thường, mà do ác linh cố ý tạo thành.

Lữ Minh Dương quay đầu nhìn ông chủ khách sạn đang bị tài xế toàn thân đầy máu làm cho kinh hoảng, sau đó co chân ngồi xuống, kiểm tra người vừa ngã từ trên xe xuống.

Đã không thể cứu. Trên người anh ta không có vết thương nào quá rõ ràng, tuy trên đầu đầy máu, nhưng cũng chỉ là trầy xước, không phải trí mạng, nhìn dáng vẻ anh ta xem ra đã bị tổn thương nội tạng, dẫn đến xuất huyết bên trong. Nhưng đó không phải thứ Lữ Minh Dương muốn tìm, hắn gắt gao cau mày, cẩn thận kiểm tra những chỗ khả nghi trên người tài xế, sau đó nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh ta một chút……

Trên cổ tay có một vết màu đỏ, nhưng không phải máu, mà là một vết bầm giống như bị ai đó dùng ngón trỏ và ngón cái cấu véo.

Đây mới là trọng điểm, đây mới là nguyên nhân căn bản của sự cố lần này.

Lữ Minh Dương nhíu chặt mày, đứng lên đi tới chỗ ông chủ khách sạn, cười khổ một tiếng nói: “Chết rồi.”

“Vậy…… mau, mau đi kiểm tra những người khác.” Ông chủ khách sạn vẻ mặt kinh hãi, kêu lên.

Lữ Minh Dương thầm than một tiếng, quay đầu tìm kiếm trong khoang điều khiển, không còn ai khác, sau đó đi về phía xe taxi.

Đầu chiếc taxi bị xe tải lớn đâm biến dạng nghiêm trọng, ghế điều khiển đã hoàn toàn bị bẹp rúm, căn bản chẳng cần kiểm tra, tài xế tuyệt đối không còn sống.

Lữ Minh Dương thoáng liếc mắt một cái rồi vội quay đầu đi, tài xế taxi đã trở thành một đống thịt nát, thậm chí đầu đã bị dập vỡ hoàn toàn, một đống óc đỏ đỏ trắng trắng bắn đầy xe.

Trên ghế sau chiếc taxi còn có hai người, là một bé gái cùng một phụ nữ trung niên. Nhưng hai người đã sớm không còn hô hấp. Bé gái kia bị một cây sắt đâm trúng ngực, người phụ nữ trung niên thì bị một lá sắt cắt ngang yết hầu……

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, phương thức tử vong này tuyệt đối không chỉ là trùng hợp.

Ác linh xuất hiện, phương thức tử vong quỷ dị, điều này dường như đang chứng minh suy đoán của mình không sai, đám ác linh đó đã đến đây.

Nhưng vì sao bọn chúng không trực tiếp nhắm ngay vài chủ khách sạn, mà lại cố tình tạo ra tai nạn giao thông, nhìn qua chẳng có liên quan gì đến việc “Báo thù”?

Lữ Minh Dương quay đầu nhìn ông chủ khách sạn thở dài, chậm rãi lắc đầu, nói: “Báo cảnh sát chưa?”

Ông chủ khách sạn nuốt nước bọt, máy móc gật gật đầu.

Hai hàng lông mày của Lữ Minh Dương vẫn không hề giãn ra, hắn bỗng ý thức được một vấn đề, đó chính là sự cố giao thông này đã “trùng hợp” ngăn chặn toàn bộ quốc lộ, đã có mấy chiếc xe dừng lại. Lúc này sắp hoàng hôn, mà ven đường chỉ có duy nhất một khách sạn bốn tầng……

Lữ Minh Dương chợt cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mục đích của ác linh đã vô cùng rõ ràng, bọn chúng muốn một lần gom lại càng nhiều người, tối nay chuẩn bị khuếch trương giết tróc!

Hàn Di, phải lập tức báo lại tin này cho Hàn Di, khẩn cấp điều phái nhân thủ trong viện đến hỗ trợ……

Lữ Minh Dương bỗng nhiên lại phát hiện một vấn đề khác, rõ ràng Hàn Di đã nhảy xuống từ cửa sổ, chắc chắn phải tới hiện trường sớm hơn mình một bước, nhưng giờ đây tứ phía căn bản không thấy bóng dáng cô đâu cả……...


(Hết chương)

Comments

Post a Comment