Bắt ma đặc công Quyển 5 - C9

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 9
TRANG BỊ MỚI

Tầng ngầm thứ 3 Viện Nghiên Cứu Thần Quái, tại Khoa phân tích tình báo, mọi thứ diễn ra khẩn trương bận rộn, Lữ Minh Dương cùng Hàn Di nói qua tình huống với Hồ Tra Tử, anh ta lập tức phát động các nhân viên phân tích tình báo bắt đầu đối chiếu phân tích dữ liệu sau khi biết được tin tức nặng nề kia.

“Nhiều thông tin như vậy phải chờ một lát mới có thể ra kết luận.” Hồ Tra Tử vẻ mặt bi tráng nhưng cũng không kém phần hưng phấn nói.

Hiện giờ, vụ án này tuyệt đối được coi là một vụ đại án, chỉ một thời gian ngắn trong vòng một tuần mà đã xảy ra bốn vụ thảm án giết người diệt môn, thậm chí trong đó có vụ còn nhằm vào thành viên của Viện nghiên cứu, Từ Trường Phong chính là đồng sự của mọi người, vì thế án tử này đương nhiên được coi trọng cực kỳ.

Tuy nhiên mỗi năm trên cả nước đã phát sinh bao nhiêu vụ án hình sự giết người? Từ trong đó tìm ra những vụ tương tự, lại tiến hành đối chiếu phân tích kỹ thuật, đây tuyệt đối không phải việc đơn giản. Anh ta thở dài một tiếng, quay đầu đi vào phòng trong, nhanh chóng tham gia phân tích án kiện.

Lữ Minh Dương khẽ gật đầu, quay sang nhìn Hàn Di.

Hàn Di lãnh đạm nói: “Tôi chờ ở đây.”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nói: “Cô đợi ở đây thì có ích gì chứ? Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của hai chúng ta không phải chờ, mà là mau chóng chuẩn bị sẵn sàng.”

Hàn Di liếc nhìn Lữ Minh Dương một cái, chờ hắn nói tiếp.

“Vụ án lần này tuyệt đối không đơn giản..” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng nói, “Chỉ bằng hai người chúng ta, cho dù là gặp được những ác linh đó, chỉ e cũng toi mạng mà thôi.”

Hàn Di trong lòng suy nghĩ, không thể không đồng ý với quan điểm của Lữ Minh Dương. Ít nhất cũng có thể xác định, Từ Trường Phong thân là một đặc công cao cấp, năng lực của anh ta mình vô cùng rõ ràng, nhưng dường như thời điểm anh ta đối mặt với những ác linh đó, căn bản không có sức chống trả, đến súng bắn máu chó đen đeo bên mình cũng chưa bắn ra phát nào, đã bị đánh gục.

“Hiện tại tôi muốn nhân cơ hội này, trang bị tốt một chút.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt cười nói.

“Trang bị?” Hàn Di liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương, nói: “Còn có trang bị tốt hơn nữa sao?”. Trong viện, những thành quả nghiên cứu đã hoàn thành, trên cơ bản hiện tại đã sớm đưa bào sử dụng, còn có thứ gì tốt nữa đây?

Lữ Minh Dương cười một cách thần bí, xoay người kéo Hàn Di rời đi.

“Cô có biết trong Viện nghiên cứu này, ai được coi là người lợi hại nhất không?” Lữ. Minh dương vừa đi, vừa thản nhiên nói.

Hàn Di căn bản chẳng có tâm trạng nào cùng hắn ba hoa, mặc kệ không lên tiếng, cứ để cho Lữ Minh Dương thao thao bất tuyệt.

“Trước giờ tôi bái phục nhất, chính là Phó viện trưởng Cát.” Lữ Minh Dương khóe môi khẽ nở một nụ cười nhạt, nói, “Lão gia hỏa này được coi là nghiên cứu viên khủng nhất, trang thiết bị hiện tại chúng ta đang sử dụng, phần lớn đều là do ông ta nghiên cứu ra. Cho nên tôi vẫn luôn có một mong muốn, chính là được làm thủ hạ trong phòng nghiên cứu của ông ta, chế tạo ra nhiều trang thiết bị tối tân……”

Hàn Di liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, sự cuồng nhiệt của Lữ Minh Dương đối với việc nghiên cứu trang thiết bị cô đã được lĩnh giáo, trong “Hang ổ” của hắn thậm chí còn có một phòng nghiên cứu vũ khí chuyên dụng, tuy nhiên buồn cười chính là gia hỏa này với phó viện trưởng Cát theo “Phái Khoa học” kia có nhiều điểm không tương đồng.

“Kỳ thực năm đó, phó viện trưởng Cát cũng muốn tôi ở lại, theo ông ta cùng làm nghiên cứu, bất quá…… haizzz, ông ta là một người bảo thủ, không thích tôi đưa lý luận ‘máu chó’ vào áp dụng trong thực tiễn....” Lữ Minh Dương làm bộ thở ngắn than dài, dùng khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Di, tuy nhiên cô vẫn không thèm để ý những điều hắn nói.

Viện Nghiêm Cứu Thần Quái xưa nay, “Phái Khoa học” vẫn nắm vai trò chủ đạo, lý luận “Máu chó” có thể được tiếp thu đã là một dị số, hơn nữa phó viện trưởng Cát là nhân vật có tiếng trong “Phái Khoa học”, Lữ Minh Dương ý đồ dùng phương pháp này để gia nhập đội ngũ của ông ta, thành công được mới là lạ.

Hàn Di sắc mặt không đổi, ý tứ trong lời nói của Lữ Minh Dương vừa rồi cô đã thập phần minh bạch, điều hắn thắc mắc chính là vì sao người thuộc “Phái Pháp thuật” như mình lại được coi trọng như vậy trong Viện nghiên cứu... tuy nhiên giờ phút này cô hoàn toàn không muốn trả lời hắn.

Lữ Minh Dương hắng giọng, tiếp tục nói: “Bất quá có một điều có lẽ cô không biết, chính là trong tay ông già này thật sự có rất nhiều trang thiết bị cao cấp, nhưng trên cơ bản không phải ai cũng được cấp dùng. Chỉ cần có những thiết bị đó trong tay thì……”

Hàn Di cau mày liếc nhìn Lữ Minh Dương một cái, thì ra ý đồ của tiểu tử này chính là vậy. Vẫn biết lâu nay trong Viện có lời đồn: rất nhiều trang thiết bị cao cấp không được đưa vào sử dụng trong thực tế, một phần là do những trang thiết bị đó vẫn chưa thông qua nghiệm chứng thực chiến, hơn nữa mấy năm gần đây cũng không có nhiều sự kiện thần quái khủng bố, cho nên rất nhiều trang thiết bị vẫn chưa tiến hành sản xuất, mà chỉ là nghiên cứu để đó mà thôi. Nhưng trang thiết bị này có thực sự dễ dàng được chế tạo để dùng hay không?

Lữ Minh Dương lộ vẻ mặt cười xấu xa, tiến vào tầng thứ tư phía dưới Viện Nghiên Cứu.

Ra thang lầu liền nhìn thấy một biển hiệu thật lớn “Khu vực nghiên cứu khoa học quan trọng, không phận sự miễn vào”, Lữ Minh Dương chẳng thèm để ý, cứ thế đi qua.

Bố cục nơi này không giống như trên lầu, yên tĩnh hơn nhiều. Những phòng nghiên cứu độc lập đều được đóng kín, Lữ Minh Dương tới đây bất quá chỉ vài lần, dựa vào ký ức xuyên qua dãy hành lang giống như mê cung kia, rốt cuộc cũng tìm được văn phòng của phó viện trưởng Cát.

Còn chưa gõ cửa đã nghe tiếng kêu gào của phó viện trưởng Cát từ bên trong truyền ra, chỉ sợ lần này tới không đúng lúc, phó viện trưởng Cát tâm trạng không tốt lắm, e là nghiên cứu gì đó bị thất bại.

Lữ Minh Dương liếc mắt nhìn Hàn Di, nhếch miệng cười một cách tinh quái, gõ gõ cửa phòng, tiếng tranh cãi trong phòng lập tức ngừng lại, một lúc lâu sau cửa phòng mở ra, phó viện trưởng Cát đầu tóc rối bù, vẻ mặt nổi giận đùng đùng ra mở cửa phòng, thấy là Lữ Minh Dương và Hàn Di, tức khắc tỏ vẻ không vui, nói: “Có chuyện gì?”

Lữ Minh Dương vẻ mặt tươi cười, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe tiếng một người từ trong phòng vọng ra: “Là tiểu Lữ với tiểu Hàn à, mau vào đây, ha ha...”

Mở to mắt nhìn, người vừa nói chuyện mặc một bộ quần áo tù nhân, thần thái tiên phong đạo cốt, chẳng lẽ chính là lão tù nhân thần bí - Trương đại sư?

Lữ Minh Dương cười hì hì, lách người qua phó viện trưởng Cát đi vào, quay sang cười ha ha với Trương đại sư, nói: “ Chào Trương đại sư!”

“Chào cái rắm.” Phó viện trưởng Cát bỗng nhiên gào lên, “Cái lão già mất nết này, đây là địa bàn của ông sao? Tôi còn chưa đồng ý, ông lấy tư cách gì mà cho bọn họ vào đây?”

Hàn Di tỏ vẻ xấu hổ lườm Lữ Minh Dương một cái, phó viện trưởng Cát này có tiếng là không hiểu nhân tình, hiện tại mình với Lữ Minh Dương là hai người thuộc “Phái Pháp thuật”, lại còn đến đúng ngay lúc tâm trạng ông ta không được tốt, thực sự khiến cho việc khó lại càng thêm khó a.

Lữ Minh Dương vẫn giữ thái độ đùa cợt, căn bản hắn không để ý tới bộ dạng tức đến ói máu của phó viện trưởng Cát, lập tức đi tới phía trước, hướng Trương đại sư hỏi han ân cần khách sáo, việc này quả thực như lửa cháy đổ thêm dầu, tức khắc phó viện trưởng Cát la hét ầm ĩ xông tới, chuẩn bị lôi cổ Lữ Minh Dương ra khỏi phòng.

“Lão Cát à, ông làm cái gì vậy?” Trương đại sư bật cười ha ha, nói: “Hai người trẻ tuổi này là đồ đệ của tôi, tôi tuân lệnh đến hỗ trợ ông làm việc, văn phòng này tốt xấu gì cũng có phân nửa là của tôi? Tôi muốn gặp đồ đệ của mình ở đây, chẳng lẽ cũng không được?”

“Không được, không được, đây là địa bàn của tôi!” Phó viện trưởng Cát đùng đùng nổi giận, nói.

“Được rồi, được rồi, địa bàn của ông do ông làm chủ.” Trương đại sư vui vẻ cười một tiếng, nói: “Chúng tôi đi, lát có gặp lão Tào sẽ nói một tiếng, bảo ông không cho tôi làm việc ở đây, ha ha....”

Lữ Minh Dương trong lòng cười thầm, lão Tào chính là Viện trưởng Viện nghiên cứu, không ngờ Trương đại sư bộ dáng thế ngoại cao nhân như vậy, cũng dùng chiêu cậy thế ép người mất mặt này.

Quả nhiên, phó viện trưởng Cát vừa nghe những lời Trương đại sư nói, tức khắc luống cuống tay chân, kéo Trương đại sư lại, nói: “Không được! Ông tìm Tào viện trưởng tôi không sợ, nhưng trước tiên hãy nói tôi nghe một chút đi, dựa vào đâu mà ông nói Súng Quang Năng này có vấn đề!”

Trương đại sư nhìn Lữ Minh Dương cười một cách quỷ dị, sau đó xoay người, vẻ mặt nghiêm túc, đối diện phó viện trưởng Cát nói: “Tôi đâu nói Súng Quang Năng này có vấn đề, tôi chỉ nói tác dụng của nó không lớn, còn không hữu dụng bằng một lá bùa của tôi.”

“Ông, ông……” phó viện trưởng Cát nổi giận đùng đùng nói, “Đây là khoa học, còn mấy thứ đồ của ông là mê tín! Là đồ lừa gạt!”

Lữ Minh Dương cười thầm trong lòng, phó viện trưởng Cát này vẫn luôn là phần tử sùng bái “Phái Khoa học”, luôn kiên quyết chống lại những lý luận của “Phái Pháp thuật”. Một chiêu này của Trương đại sư đã đánh trúng nỗi đau của ông ta, làm sao mà ông ta không lo lắng cho được?

“À, thế vì sao mà lão Tào không cho ông tiến hành trang bị Súng Quang Năng hả?” Trương đại sư hỏi.

“Đó là vì Súng Quang Năng của tôi uy lực quá mạnh.” Phó viện trưởng Cát vẻ mặt tràn đầy lòng tin, “Súng Quang Năng này thông qua chiết xạ laser, áp dụng nguyên lý giãn nở của không khí, tạo ra áp lực để bắn chết U linh, tuy nhiên... đồng thời cũng phá hư cảnh vật xung quanh, nếu không cẩn thận còn đả thương người, cho nên vì an toàn, Viện trưởng Tào mới không cho tiến hành trang bị.”

Trương đại sư cười giễu cợt, nói: “Tôi đã nói rồi, thứ này của ông không tốt bằng phù chú của tôi, chỉ tuỳ tiện dùng một lá bùa là có thể tiêu diệt ác linh, còn tuyệt đối không đả thương người. Súng Quang Năng kia của ông đến mang ra ngoài dùng thử cũng chưa thử lần nào, nói không chừng... căn bản chẳng thể động đến một sợi lông của ác linh, ha ha……”

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di nhìn nhau, cả hai đều cố nhịn không dám cười, xem ra Lữ Minh Dương đã sớm thông đồng với Trương đại sư, bày ra trò này để có thể được dùng thử vũ khí kiểu mới.

“Ấy, phó viện trưởng Cát, bằng không như vậy, ông đem nó ra đây cho tôi thử xem sao, nếu dùng tốt thì chẳng phải có thể bịt mồm được ai đó sao?” Lữ Minh Dương cười nói.

Phó viện trưởng Cát tức muốn hộc máu, hung hăng trừng mắt lườm Lữ Minh Dương một cái, thế nhưng vẫn quay đầu chạy ra khỏi văn phòng, Trương đại sư cuống quít kêu lên: “Làm sao vậy? Nhận thua rồi à? Nhận thua cũng đừng chạy như thế chứ...ha ha...”

Phó viện trưởng Cát cũng không quay đầu lại, hét lên: “Ông cứ chờ đấy, tôi sẽ đi tìm Viện trưởng Tào, xin cho dùng thử……”

Trương đại sư cười ha ha, nhìn Lão Cát lao ra khỏi văn phòng, sau đó quay đầu lại, cười, nói với Lữ Minh Dương: “Các người chờ một chút, tôi cũng muốn đi tìm Lão Tào, bảo ông ta cấp hai cây súng loại này cho các người dùng thử.”

“Cám ơn Trương đại sư.” Lữ Minh Dương vui vẻ cảm tạ.

Trương đại sư liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại nói: “Tu vi hiện tại của hai người quá thấp, phù chú đối với các người mà nói... rất khó nắm giữ, tạm thời cứ dùng thứ này trước đi. Bất quá đừng có bảo tôi lười biếng không chịu giúp!”

“Rồi, rồi...” Lữ Minh Dương vui vẻ đáp lại.

Nhìn Trương đại sư theo sau phó viện trưởng Cát vội vàng rời đi, Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, sau sự kiện cương thi lần trước, Trương đại sư đối với mình và Hàn Di đã gần gũi hơn nhiều, tuy nhiên trước sau vẫn không muốn thu mình làm đệ tử, cũng không dạy cho mình hay Hàn Di phù chú pháp thuật... điều này khiến hắn thực sự không cam lòng.

(Hết chương)


Comments