Bắt ma đặc công Quyển 5 - C8

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 8
MANH MỐI

Đây là một căn hộ có kết cấu ba phòng hai sảnh, máy sưởi trong phòng được mở hết công suất, khiến cho thi thể đã bắt đầu hư thối nghiêm trọng. Trên mặt đất là đống thịt bầy nhầy của Từ Trường Phong, mùi xác chết đậm đặc khó ngửi, tuy nhiên mùi hôi thối đó lại không phải xuất phát từ nơi này.

Trong phòng ăn còn có một đống thi thể, gọi là một đống bởi đó căn bản không phải một “Thi thể” hoàn chỉnh, mà là vô số mẩu vụn còn sót lại của chân tay đã bị chặt, bị chất đống ngổn ngang trên chiếc bàn ăn cơm cỡ lớn từng cánh tay, từng cái chân, còn lại là một đống thịt bị băm vằm đến nát vụn, máu đen lẫn lộn với xương trắng mãnh liệt đánh vào thị giác, hơn nữa mùi tanh nồng đậm đặc của máu khiến cho Lữ Minh Dương cảm thấy cổ họng có gì đó lờm lợm.

Hắn cố kìm nén cảm giác buồn nôn, cẩn thận kiểm tra những mảnh thịt vụn kia, cau mày nói: “Đây là hai người.”

Hàn Di hờ hững liếc mắt một cái, nhìn những mẩu vụn tay chân hiển nhiên biết được đó là hai người, một người trưởng thành cùng với một đứa bé khoảng ba bốn tuổi, có lẽ là người nhà của Từ Trường Phong.

Lữ Minh Dương đưa mắt tiếp tục quan sát phòng khách, thở dài một tiếng: “Năm đó Từ Trường Phong cũng được coi là đặc công cao cấp, theo tình hình nơi này, xem ra cũng không có dấu vết ẩu đả nào……”

Hàn Di gắt gao cau mày, ánh mắt hờ hưng tựa hồ không phải cảnh tượng giết người hiện ra trước mắt, mà là một khoảng trống rỗng không có nội dung. Cô nhẹ nhàng cất bước, đi vào phòng trong.

Cô không tin Từ Trường Phong không hề phản kháng. Trong tình huống sống chết như vậy, dù sao anh ta cũng là một đặc công cao cấp, năng lực cảnh giác cũng như thực chiến của anh ta Hàn Di vô cùng rõ ràng. Nếu như phòng khách không có dấu vết đánh nhau, như vậy chỉ còn có một khả năng, chính là lúc ấy Từ Trường Phong  gặp phải ác linh, không phải tại phòng khách.

Cô lập tức băng qua vũng máu đen, đi về phía phòng ngủ. Cửa phòng khép hờ, cô nhẹ nhàng đẩy ra, đây là phòng ngủ chính, phía trên chiếc giường đôi có treo một tấm hình cưới của hai vợ chồng Từ Trường Phong. Vợ anh ta là một người phụ nữ trẻ trung hiền thục, vẻ mặt hạnh phúc tươi cười dựa đầu vào vai Từ Trường Phong-người mà trên mặt đã xuất hiện dấu vết của tuổi tác. Đây vốn nên là một gia đình mỹ mãn, có lẽ cô ấy cũng không biết thân phận thật sự của Từ Trường Phong, nhưng điều này vốn dĩ không phải nguyên nhân gây trở ngại cho cuộc sống đình hạnh phúc của bọn họ...ai mà ngờ được hiện giờ mọi chuyện lại thành ra thế này?

Trong phòng ngủ vô cùng sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết ẩu đả nào cả. Hàn Di nhẹ nhàng xoay người, mở cửa một gian phòng ngủ khác.

Đây là phòng trẻ con, được trang trí dành cho bé gái, là con gái của Từ Trường Phong. Cô bé vốn nên trưởng thành trong sự yêu thương bảo bọc của cha mẹ, thế mà giờ đây lại chết yểu như vậy... Hàn Di gắt gao cau mày, hai mắt đỏ lựng, cắn môi, lại xoay người một lần nữa, đi tới gian phòng ngủ cuối cùng.

Căn phòng này cửa đã bị khóa chặt. Hàn Di vặn tay nắm cửa cố đẩy vào, cửa vẫn không hêt nhúc nhích. Cô quay đầu, nhìn Lữ Minh Dương đang đứng phía sau. Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, lấy xâu chìa khoá đặc chế của mình, chọn ra một cái, cắm vào lỗ khóa, khẽ xoay vặn, tuy nhiên lần này lõi khoá không hề chuyển động theo chìa.

Hắn hơi cau mày, xâu chìa khoá đặc chế này đã được hắn kiểm nghiệm trong thời gian dài, cơ hồ tất cả những ổn khoá bình thường đều không thành vấn đề. Hắn vội vàng thử một chiếc chìa khóa khác, vẫn như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào.

Hàn Di lại sớm đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa, xoay người một chân đá vào cánh cửa.

Cánh cửa này được làm bằng loại vật liệu cách âm trong nhà, ván cửa vốn dĩ không đặc, phần bên trong hai lớp vật liệu mỏng hợp lại chính là vách gỗ cách âm, chỉ cần nhẹ nhàng đá một cái đã bị thủng lỗ.

Xuyên qua lỗ thủng nhìn vào, phát hiện cửa phòng sở dĩ không mở được không phải là do khoá, mà là cửa phòng bị chặn lại từ bên trong, chặn cửa phòng là một kệ sách, một kệ sách bị đổ sụp xuống.

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di hợp lực, dùng sức đẩy kệ sách ra, đi vào trong phòng.

Nơi này một mảng hỗn độn, hầu hết đồ đạc trong phòng đều bị đổ nghiêng, giống như đã từng bị đạo tặc lục lọi. Chẳng lẽ đây chính là hậu quả cuộc giao chiến giữa Từ Trường Phong với Ác linh?

Hàn Di nhẹ nhàng bước chân đi vòng quanh, quan sát qua hết thảy dấu vết trong phòng, hy vọng có thể tìm ra manh mối. Lữ Minh Dương ra hiệu với Hàn Di, ý chỉ vào vách tường phía sau kệ sách bị sập.

Trên vách tường có một ngăn nhỏ bí mật, bề mặt ngăn nhỏ này đã được che đậy bằng một tấm ván gỗ cùng màu sắc với vách tường, giờ đây tấm ván gỗ kia đã bị rời qua một bên, để lộ ra một bảng công tắcn ở bên trong.

Điều này vô cùng quen thuộc đối với Lữ Minh Dương, cũng giống như một “ngăn bí mật” ẩn giấu cơ quan thường được thiết kế phía sau giá sách, điều khiển hàng rào điện cách ly đặc biệt, có tác dụng ngăn chặn ác linh xâm nhập. Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn công tắc bật nguồn điện, công tắc đang trong trạng thái mở.

Hắn xoay người đi tới phía trước cửa sổ căn phòng, nhìn kỹ một chút, ngoài cửa sổ đúng là có gắn thiết bị che chắn bằng từ trường giống như rào chắn phòng trộm. Hắn gắt gao cau mày, giả sử nếu lúc đó sau khi ác linh đã vào phòng, Từ Trường Phong mới mở rào chắn từ trường, vậy đến tột cùng ác linh đã rời khỏi nơi này bằng cách nào? Mà nếu như ác linh không có vào phòng, anh ta lại mở công tắc nguồn điện, vậy thì nguyên nhân nào khiến anh ta gặp nạn?

Chẳng lẽ ác linh đó có thể xuyên qua rào chắn từ trường?

Nếu bọn chúng thật sự có thể xuyên qua rào chắn từ trường, điều này cũng có nghĩa ác linh lần này có sức mạnh cường đại, tuyệt đối không giống như ác linh bình thường, thậm chí có thể nói là trên cả trình độ của Hoắc Linh Linh.

Nhưng càng đáng sợ hơn chính là... ác linh cường đại lần này rất có thể không chỉ có một con……

Hai người một lần nữa quan sát toàn bộ căn phòng, ngoại trừ khẩu súng bắn máu chó đen bị lẫn lộn trong đống tạp vật trên mặt đất, không hề phát hiện thêm bất kỳ thứ gì.

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều bất đắc dĩ thở dài. Xem tình hình nơi này, có lẽ lúc ấy ác linh chưa tiến vào phòng, chẳng qua chỉ lượn lờ bên ngoài cửa sổ, vì thế anh ta vội vàng mở rào chắn từ trường, nhưng những con ác linh đó vô cùng cường đại, có thể nhẹ nhàng xuyên qua từ trường. Anh ta vội vàng cầm khẩu súng sẵn sàng chiến đấu, nhưng chưa được hai hiệp, đã bị đánh bại……

Căn cứ tình hình tại hiện trường mà phân tích, có lẽ bản thân Từ Trường Phong không có vấn đề, án kiện ác linh này cũng không phải do anh ta giở trò. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc hiện tại manh mối duy nhất đã bị cắt đứt.

“Căn cứ vào mức độ hư thối của thi thể, hẳn là bọn họ đã chết cách đây bốn ngày.” Lữ Minh Dương dựng chiếc ghế bàn máy tình đổ nghiêng trên đất dậy, đẩy qua cho Hàn Di, còn mình thì ngồi ghé lên mặt bàn, nói.

Hàn Di sắc mặt vẫn lạnh như băng, nhưng so với vừa rồi, có vẻ cô đã bớt hoang mang, mà thêm vào đó một chút phẫn nộ. Hiện tại, ít nhất cũng có thể chứng minh được Từ Trường  Phong không phải người đứng đằng sau màn độc thủ này, nhưng tình trạng tử vong thê thảm của Từ Trường Phong lại khiến cô khó nhịn được lửa giận trong lòng, rốt cuộc anh ta cũng được coi như một nửa sư phụ của cô.

Hàn Di chẳng muốn ngồi xuống, cô dựa vào mép một kệ sách, nhàn nhạt nhìn Lữ Minh Dương, chờ hắn tiếp tục nói tiếp.

“Nói cách khác, thảm án ở đây đã phát sinh cùng thời điểm với vụ án ở Đông Bắc, chẳng lẽ án kiện cùng lúc xảy ra ở hai nơi sao?” Lữ Minh Dương phân tích.

Hàn Di khẽ gật đầu, nói: “Nhưng hai vụ án trước đều không có nạn nhân bị lột da……”

“Nói cách khác, lần đầu tiên con quỷ lột da kia xuất hiện chính là ở chỗ này, sau đó mới gia nhập đại quân gây án……” Lữ Minh Dương phân tích.

Hàn Di khẽ gật đầu, xem ra con quỷ lột da này là tới trả thù? Bởi lúc ấy Từ Trường Phong đã giết chết hắn, cho nên hiện tại hắn mới tới tìm Từ Trường Phong……

“Còn có một việc rất quan trọng...” Lữ Minh Dương nói tiếp, “Tôi vẫn luôn cho rằng cách thức giết người của con quỷ này, là muốn tìm kiếm một nhà sáu người, sau đó tiến hành diệt môn, vì nghi thức nào đó mà chúng ta vẫn chưa biết. Nhưng giờ đây xem ra……”

Cả nhà Từ Trường Phong chỉ có ba người bị giết, nhưng cũng là diệt môn, bất quá tương đối mà nói, vụ án chỉ có ba người tử vong này, hình thức dường như không tương đồng với ba vụ án sáu người tử vong còn lại, nếu không phải vấn đề nghi thức, vậy chỉ còn có một cách giải thích, đó chính là trả thù. Hàn Di khẽ cau mày, nhìn về phía Lữ Minh Dương nói: “Hiện tại việc này còn hữu dụng sao? Quỷ lột da đã báo được thù, manh mối duy nhất cũng bị cắt đứt.”

Lữ Minh Dương khẽ mỉm cười nói: “ Một manh mối bị cắt đứt, nhưng đồng thời lại xuất hiện them rất nhiều manh mối mới. Cô nghĩ đi, quỷ lột da đã báo được thù, nhưng những con quỷ khác thì sao?”

Hàn Di khẽ cau mày, nhìn Lữ Minh Dương: “Quỷ khác ư ?”

“Quỷ đều là do người biến thành.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt cười nói, “Cho nên, hiện tại chúng ta chỉ cần điều tra xem mấy năm gần đây xem ai đã gây ra những vụ án tưing tự - cái khác không nói, chỉ với dùng thủ pháp lột da bằm thây cắt đầu này, thiết nghĩ vụ án cùng loại chắc cũng không quá nhiều? Đám chuyên gia phân tích trong Viện chắc cũng không phải loại ăn không ngồi rồi suốt ngày lên mạng coi tiểu thuyết, như thế chẳng phải có thể tìm được thân phận thực sự của đám quỷ đó sao? Sau đó lại đi điều tra xem kẻ thù của bọn chúng là ai……”

Hàn Di bất ngờ “ừ” một tiếng, đứng bật dậy, nói: “Quay về Viện.”

Lữ Minh Dương thầm cười khổ, tính tình Hàn Di thế nào hắn đã sớm biết, chỉ cần có manh mối là cô nhất định không muốn chậm trễ dù chỉ một giây. Hắn vội vàng đuổi theo Hàn Di, nói: “Thế còn nơi này……”

“Tình huống ở đây không thể lộ ra ngoài.” Hàn Di dừng lại một chút, liếc mắt nhìn bộ da của Từ Trường Phong đang đung đưa theo gió từ máy sưởi thổi ra, cau mày nói: “Gọi điện thoại liên hệ với người trong Viện, bảo bọn họ âm thầm tới xử lý.”

Nói xong, cô lập tức rời khỏi phòng, cũng không quay đầu lại.

Lữ Minh Dương thở dài lắc lắc đầu, có lẽ hắn có thể lý giải, Hàn Di đối với Từ Trường Phong mà nói, cũng giống như mình với Lão Mã, vừa là ân sư vừa giống như người thân, kiểu tình cảm gắn bó này đối với những đứa trẻ lớn lên trong Viện Nghiên Cứu Thần Quái như bọn họ mà nói, trên cơ bản đều giống nhau.

Thử nghĩ, nếu mình nhìn thấy bộ da cỉa Lão Mã bị treo ở đây, thì sẽ có cảm giác như thế nào? Có lẽ sẽ không thể kiên cường như Hàn Di.

Hắn theo chân Hàn Di ra khỏi căn hộ, xoay người khoá chặt cửa, tuy nhiên trong hành lang vẫn còn lưu lại một chút mùi thi thể thối rữa, nếu mùi này bị người khác ngửi được thì…… Chỉ mong hiệu suất làm việc của người trong Viện cao một chút, bằng không chỉ sợ lại có thêm phiền phức.


(Hết chương)

Comments

  1. Thanks bạn đã edit...Mình chờ đọc quyển 5 hơn 1 năm rồi mà ko có ai edit...:

    ReplyDelete
  2. ghê quá toàn những thảm án kinh hồn

    ReplyDelete
    Replies
    1. Truyện thể loại trinh thám linh dị rất hay, những quyển sau còn dính tới Mao Sơn thần thuật bắt quỷ

      Delete
  3. Truyện không ó chế độ next chương à bạn

    ReplyDelete
    Replies
    1. 1. Vào Mục lục (nút vuông trên cùng bên trái)
      2. Bài viết giới thiệu có dán link từng tập

      Delete
  4. Quyên 5 sao hok phải từ chương 1 trở lên..mà chương 8 liền đi

    ReplyDelete
    Replies
    1. bạn hỏi gì mình không hiểu? Q5 đủ 27 chương mà

      Delete

Post a Comment