Bắt ma đặc công Quyển 5 - C6

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 6
VIỆN NGHIÊN CỨU THẦN QUÁI

Nói là Bắc Kinh nhưng lại không phải bên trong nội thành.

Tại vùng ngoại thành phía bắc Xương Bình, Lữ Minh Dương mồ hôi đầy đầu, đang đào một cái hố to. Đây là nơi mà hai tên “Lột da người” kia được mai táng.

Năm đó lần đầu tiên Hàn Di chấp hành nhiệm vụ, cũng chính là lúc thường xuyên phát sinh các vụ án trẻ em mất tích xung quanh thành Bắc Kinh. Lúc ấy trong viện mặc dù có cảnh giác, thế nhưng loại án tử thế này cũng không nhất định là sự kiện thần quái, có lẽ chẳng qua chỉ là vụ án dân sự bình thường, định để Hàn Di rèn luyện một chút. Thực không ngờ loạt vụ án này tuy không phải sự kiện thần quái, nhưng lại là án kiện hình sự ác liệt ghê gớm.

Hung thủ là hai tên lưu manh đồng cốt tự cho mình là thần thánh bất tử. 

Cả hai đều bị “Mê tín” làm cho hỗn loạn đầu óc. Tuy Hàn Di đã nỗ lực điều tra phá án, nhưng loại án tử này làm sao có thể công khai? Cuối cùng kết án đơn giản chính là âm thầm diệt trừ hai tên ác ma giết người đó, chuyển vụ án trẻ em mất tích thành án treo, không thể phá giải mà thôi.

Lữ Minh Dương mồ hôi đầy đầu dùng xẻng công binh cố sức đào bới lớp đất ngập tràn đá vụn. Bận bịu nửa ngày mới đào được một hố sâu, hắn thở hổn hển lẩm bẩm nói: “Có phải nơi này không đó? Hay là cô nhớ nhầm rồi?”

Hàn Di liếc mắt lườm Lữ Minh Dương một cái, cả giận nói: “Bảo anh đào thì cứ đào đi, đừng có ở đó nói nhảm nhiều lời!”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nghĩ mình đi theo Hàn Di thực sự chẳng có gì tốt đẹp. Chẳng những phải tiếp nhận vụ án nguy hiểm nhất, mà còn kiêm luôn cu li, đang yên đang lành tự nhiên phải đi đào mồ.

“Cô nói đi.... lúc đó vì sao cô không đem thi thể đi thiêu đốt, mà tốn công lớn như vậy chôn cất bọn họ?” Lữ Minh Dương lẩm bẩm nói.

“Lúc ấy rõ ràng thi thể là của Từ Trường Phong, khi đó tôi……” Hàn Di đang nói bỗng dừng lại, ánh mắt cô tràn ngập nỗi sợ hãi.

Lữ Minh Dương thầm than khổ, đó là một vụ án lột da khủng bố, hơn nữa chính cô còn nhìn thấy toàn bộ quá trình lột da người, cho dù hiện tại bản thân mình có gặp được, chỉ sợ cũng phải kinh tâm động phách,chứ đừng nói Hàn Di khi đó vẫn còn là một cô gái trẻ, lần đầu chấp hành nhiệm vụ. Khó trách.... trong lòng cô vẫn còn lưu lại nỗi ám ảnh lớn như vậy.

Đối với Từ Trường Phong, Lữ Minh Dương biết được hắn là một trong những đặc công cao cấp nhất thế hệ của hắn, là cộng sự đầu tiên cũng là duy nhất của Hàn Di. Sau một lần nhận nhiệm vụ cùng nhau, Hàn Di vẫn luôn làm một mình.

Lữ Minh Dương cười khổ tiếp tục đào hố. Đây là triền núi, trong đất đều là đá vụn, thực làm cho người ta cảm thấy hoài nghi lúc ấy vì sao Từ Trường Phong lại chọn một nơi có địa hình gian nan như vậy để đào hố chôn người, mà không phải là trực tiếp thiêu cháy thi thể cho xong việc.

Bỗng nhiên Lữ Minh Dương đào ra được một thứ gì màu trắng. Hắn cuống quít phủi sạch đất cát bám xung quanh, liền phát hiện đó là một mẩu xương. Lữ Minh Dương âm thầm hít vào một hơi, xem ra công việc cu li này cuối cùng cũng kết thúc. Hắn tiếp tục ra sức phủi sạch lớp bùn đất bên ngoài, hồi lâu sau mới hoàn toàn sạch sẽ.

Đây là thi thể một nữ nhân, nhìn dáng vẻ chắc khoảng năm mươi tuổi, không cao lắm, dường như chính là người mà Hàn Di đã nhắc đến.

Lữ Minh Dương nâng cánh tay lên, coi chỉ số EMF biến đổi, tuy nhiên không phát hiện được có gì dị thường, nói cách khác nơi này không có ác linh tồn tại, điều này đồng nghĩa với việc hồn phách của thi cốt đã sớm tiêu tán.

Hắn nhẹ nhàng thở phào, xem ra chuyến đi lần này coi như trắng tay. Hắn nhẹ nhàng quay đầu lại, phát hiện Hàn Di hơi cau mày, khẽ lắc lắc đầu, giọng có chút nghi hoặc nói: “Không đúng....không có khả năng như vậy……”

Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, trước đó Hàn Di đã xác nhận có hai người chết: Một là bà đồng, một là tên lưu manh. Hai người liên thủ gây án nhưng giờ phút này này trong hố đất to đùng này đích thực chỉ có một khối thi thể.

“Có phải được chôn bên cạnh hay không?” Lữ Minh Dương lại hất hất đám bùn đất xung quanh, ý muốn nói có thể tìm được một bộ xương khác cạnh đó .

Hàn Di vẫn lắc đầu, nói: “Tôi nhớ lúc ấy anh ta đã đặt hai cỗ thi thể song song cạnh nhau……” 

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, cười khổ một tiếng nói: “Phải chăng một trong hai thi thể đã sống lại, tự mình chạy đi thì sao?”

Hàn Di nhẹ nhàng lắc lắc: Hai người này do chính mình tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối đã chết, sau đó lại tận mắt nhìn thấy thi thể bị vùi trong đất. Tuyệt đối không có khả năng sống lại, thậm chí khả năng biến thành quỷ cũng không lớn lắm. Nhưng tình hình trước mắt sao lại như
vậy……

“Thi thể mất tích, chỉ có hai loại khả năng: Một là hắn đã sống lại, tự mình chạy đi. Hai là đã bị người khác đào đi rồi” Lữ Minh Dương cười khổ nói. “Nếu tự hắn chạy đi, vậy nhất định là có người đào lên. Nếu thế thì ai là người có khả năng nhất, đào hắn mang đi đâu?”

Hàn Di gắt gao cau mày. Cô đã hiểu ý mà Lữ Minh Dương ngầm ám chỉ trong lời nói: Biết thi thể được chôn ở đây chỉ có hai người. Một là bản thân mình, người còn lại chẳng phải ai khác, chính là Từ Trường Phong.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu. Từ Trường Phong là người quen cũ, cũng là một đặc công cao cấp cùng thế hệ. Bọn họ nguyện một lòng trung thành đối với đất nước, tuyệt đối trung thực đáng tin cậy. Nếu nói anh ta đang âm thầm giở trò quỷ, điều này tuyệt đối không thể xảy ra.

Lữ Minh Dương âm thầm thở dài nói: “Mặc kệ là thế nào, đi hỏi hắn một chút chẳng phải sẽ rõ ràng sao?”

Hàn Di lại vẫn nhẹ nhàng lắc đầu. Nói: “Có thể biến mất như vậy, vẫn còn một khả năng.”

Lữ Minh Dương âm thầm gật đầu, xác nhận đúng là còn có một khả năng khác: Chính là giống như lần trước khi đào quan tài của Hoắc Linh Linh, thi thể của cô ta cũng biến mất không thấy đâu. Đó là vì trên mặt quan tài có bày Thất tinh trận, luyện hóa cô ta, thể dùng để tăng mạnh năng lượng hồn phách.

Nếu tình huống lần này cũng là như thế, vậy thì lần này thứ mà bọn họ phải đối mặt chính là bàn tay khủng bố đứng đằng sau kia sao?

Lữ Minh Dương khom lưng xuống kiểm tra đống bùn đất một lần nữa, biết đâu ở sâu bên trong lại tìm được một chút manh mối. Không có bất kỳ vật gì cho thấy sự tồn tại của Thất tinh trận. Hắn ngẩng đầu lên cười khổ với Hàn Di một tiếng, cũng không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả.

Hàn Di gắt gao cau mày. Đúng là chỉ còn một khả năng như lời Lữ Minh Dương đã nói.

Tuy nhiên, dù sao cô cũng không tin Từ Trường Phong đang dở trò quỷ. Anh ta không chỉ là cộng sự đầu tiên, mà thậm chí còn có thể được coi là huấn luyện viên của mình. Trong lần hợp tác duy nhất năm đó, anh ta đã cứu mạng mình không chỉ một lần……

Hàn Di thở một hơi thật dài, nói: “Lấp đất lại đi.” Nói xong, cô lập tức quay lại trên xe, bỏ lại hắn đằng sau với vẻ mặt đau khổ không biết than cùng ai, tiếp tục làm cu li.

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di đánh xe rẽ vào một con đường nhỏ có cắm biển “Khu vực nghiên cứu khoa học quan trọng. Không phận sự miễn vào”, sau đó lập tức hướng lên núi.

Cuối con đường nhỏ là một cái cổng lớn có treo tấm biển “Viện nghiên cứu khoa học số 69 - Trung Quốc”. Trước cổng có hai cảnh vệ canh gác, thái độ nghiêm trang đứng thẳng tắp. Đây chính là Viện Nghiêm Cứu Thần Quái - một toà nhà được bao quanh bởi hàng rào sắt nằm trên một ngọn núi nhỏ hướng chính Tây thành phố Bắc Kinh.

Nhân viên cảnh vệ nhìn thấy chiếc xe BMW màu đỏ, lập tức làm động tác chào theo đúng chuẩn nghi thức quân đội. Tiếp đó liền nhấn nút mở cánh cổng lớn tự động kia ra, Lữ Minh Dương lập tức lái xe vào bên trong.

Một tòa được xây dựng dựa vào núi, phía sau là một phần của Thương Sơn, có thể nhìn thấy khu rừng vẫn còn chưa tan hết tuyết đọng cùng vài nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng đang thong thả tản bộ trong rừng cây trên núi, nơi mà cách đây không lâu có xây một hồ nước, trang trí giống như Giang Nam Lâm Viên, khung cảnh vô cùng ưu nhã, quả thực xứng với bốn chữ “nhân gian tiên cảnh”.

Dừng xe trước một toà nhà cao bằng toà nhà năm tầng, Lữ Minh Dương cùng Hàn đi vào, lập tức tới trước thang máy, quét qua vân tay, thang máy lập tức khởi động, nhưng không phải đi lên, mà là đi xuống phía dưới tầng ngầm.

Thang máy chạy xuống dưới chừng nửa phút, lúc này mới ngừng lại.

Ra khỏi thang máy là một đại sảnh khá lớn. Trong đại sảnh có một nhân viên ăn mặc chỉnh tề, thậm chí có thể nói là được trang bị vũ trang hạng nặng, vẻ mặt lạnh lùng dò xét nhìn hai người. Tiếp đó có người đi tới tiến hành nghiệm chứng dấu vân tay rồi võng mạc, thậm chí còn tiến hành rà soát, quét EMF kiểm tra xem bọn họ có bị ác linh bám vào người hay không. Sau đó mới cho vào, dẫn bọn họ đi tới một chiếc thang máy khác.

Thang máy này không chuyển động lên xuống, mà là nằm ngang, tham chiếu vị trí, thang máy lập tức hướng vào bên trong lòng núi. Qua chừng nửa phút, thang máy ngừng lại, lúc này mới thực sự tiến vào Viện Nghiên Cứu Thần Quái, đồng thời cũng là Tổng bộ của đội hành động đặc biệt thuộc Cục An Ninh Quốc Gia.

Một khoảng trống yên lặng, toàn bộ sảnh không có một ai, sạch sẽ mà trống trải. Tuy nhiên Lữ Minh Dương biết đây chẳng qua là vẻ bề ngoài mà thôi. Trên dưới xung quanh đại sảnh này, ước chừng có đến hàng ngàn chuyên gia nghiên cứu, đang làm việc hăng say cuồng nhiệt. Bên cạnh đó, còn có vô số trẻ em có ” Năng lực đặc biệt”, đang được những chuyên gia hay còn gọi là “Huấn luyện viên” đó nghiên cứu, huấn luyện, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày nào đó trong tương lai, tiến hành bảo vệ quốc gia cùng nhân dân……

Lữ Minh Dương âm thầm thở dài. Đây chính là nơi mà mình đã sống trong suốt thời thơ ấu: Một ngọn núi bị đào rỗng, một khu vực thần bí nhất cả nước, một nơi tuyệt đối không có dân thường nào biết đến.

Bạn có thể nói nó là một Viện nghiên cứu “Khoa học kỹ thuật”, tuy nhiên đối với Lữ Minh Dương mà nói, nó lại giống như một nhà tù, một nơi hoàn toàn tự do nhưng tuyệt không làm bạn cảm thấy thoải mái.

“Chức vị hiện tại của Từ Trường Phong là chuyên viên phân tích tình báo cấp cao của đội hành động đặc biệt.” trên đường đi Hàn Di có nói qua như vậy. Lúc này hai người đang băng qua đại sảnh bước vào thang máy, đi xuống ba tầng tới chỗ Đội hành động đặc biệt thuộc Cục An Ninh Quốc Gia.

“Chúng ta có phải qua chỗ Trưởng phòng Hồ hay không……” Lữ Minh Dương ấp úng nói.

“Không cần. Tôi trực tiếp hỏi anh ta là được.” Hàn Di ngữ điệu có chút lạnh lùng, vừa nố vừa quét dấu vân tay, lập tức tới trước cửa lớn Phòng phân tích tình báo, đội hành động đặc biệt Cục An Ninh Quốc Gia.

Cánh cửa lớn vừa dày vừa nặng tự động chậm rãi mở ra hai bên, lập tức hiện ra trước mắt hai người là cảnh tượng bận rộn cùng âm thanh ồn ào huyên náo truyền đến.

Một đám nhân viên mặc thường phục, quân trang, cảnh phục... vội vàng chạy ngược chạy xuôi khắp nơi trong đại sảnh. Bọn họ chính nhân viên làm việc trong lĩnh vực đặc biệt, âm thầm lặng lẽ giữ gìn sự an toàn của toàn bộ quốc gia.


(Hết chương)

Comments