Bắt ma đặc công Quyển 5 - C7

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 7
TỪ TRƯỜNG PHONG

Lữ Minh Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, thầm cười khổ, tuy đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn tới những chỗ cao cấp như vậy, nhưng phải tới nơi này một lần hắn mới coi như có thể chân chính cảm giác được thân phận đặc công của mình.

Nhìn một vài hình ảnh nhấp nháy trên từng khối màn hình LCD cỡ lớn, rồi một loạt văn tự hiện lên, hẳn đó là nơi tập hợp những vụ án hình sự có tính chất thần quái trong cả nước, thông qua máy tính cũng như nhân viên phân tích song song cùng nhau, sau đó tìm ra manh mối, rồi an bài đặc công đi trước điều tra phá án……

Đối với nơi đây, Hàn Di hiển nhiên vô cùng quen thuộc, cô lập tức vòng qua đại sảnh bận rộn, đi về phía phòng phân tích nằm tách biệt ở phía sau. Đó chính là nơi mà chuyên viên cao cấp tiến hành giám định lại những số liệu mà nhân viên phân tích bên ngoài đại sảnh đã phân tích qua, Từ Trường Phong chính là một trong số ít những chuyên viên phân tích cao cấp đó.

Hàn Di ấn chuông, chờ người bên trong ra mở cửa. Nơi này là phòng phân tích cơ mật, khoá điện tử cũng chỉ chuyên viên phân tích cao cấp mới có thể mở ra.

Một lát sau có người ra mở cánh cửa sắt dày nặng, một nam nhân để râu vẻ mặt cảnh giác nhìn nhìn hai người, sau khi nhận ra đó là Hàn Di lúc này sắc mặt mới hơi thả lỏng, cất tiếng cười ha hả, nói: “Là Hàn Di à, mau vào đây.”

Lữ Minh Dương vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ ở đây Hàn Di lại có thân phận cao như vậy, theo như quy định của viện, ngoại trừ chuyên viên phân tích cao cấp thì không một ai được phép vào trong phòng phân tích cao cấp này. Xem ra, Hàn Di hẳn là một “Nhân viên đặc biệt”.

“Tôi tới tìm Từ Trường Phong.” Hàn Di vừa vào phòng, đã mở miệng nói.

Đây là một gian tiếp khách nhỏ, trong phòng chỉ có một cái bàn cùng mấy chiếc ghế dựa, bên cạnh còn một gian phòng khác, Lữ Minh Dương nghe có tiếng máy móc điện tử khẽ phát ra, âm thầm phỏng đoán nơi đó mới là phòng làm việc,, tùy ý tìm chiếc ghế dựa ngồi xuống.

“Tìm lão Từ à.” Nam nhân tên Hồ Tra Tử kia nói, “ Thật không may, hôm nay anh ta có ở đây.”

“Không có ở đây?” Hàn Di khẽ cau mày nói.

“Tuần này anh ta không phải trực, gần đây cũng không có vụ án nào đặc biệt, anh ta đương nhiên là về nhà nghỉ ngơi rồi...ha ha....” Hồ Tra Tử cười nói.

Hàn Di hơi nhíu mày, dừng một chút lại hỏi: “ Vậy anh có cách nào liên hệ với anh ta hay không, tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi anh ta một chút.”

Hồ Tra Tử vẻ mặt khó xử nói: “Vậy à……cô biết đấy, những người làm công việc tương đối đặc thù như chúng ta, nếu không có tình huống gì đặc biệt khẩn cấp thì……”

“Nếu không phải việc khẩn cấp, tôi cũng sẽ không tới đây.” Hàn Di nhàn nhạt nói.

Hồ Tra Tử dừng lại một chút, sau đó mới nói : “Được rồi, để tôi thử liên hệ với anh ta xem sao.”

Hàn Di gật đầu, Hồ Tra Tử lúc này mới đứng dậy đi vào phòng trong.

Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, nói: “Người cũ như bọn họ cũng thật là tốt a, công tác nhẹ nhàng không nói, còn có thể có một thân phận bình thường...ha ha...”

Hàn Di nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, cũng không trả lời, ấn đường vẫn hơi nhăn lại như cũ. Vào thập niên 80, thời điểm Viện nghiên cứu mới thành lập, Từ Trường Phong đã tham gia, với tư cách là một nhân vật có thâm niên, để có thể có được sự đãi ngộ như vậy, Lữ Minh Dương ngươi cứ ngồi đấy mà trông mòn con mắt?

Một lúc lâu sau Hồ Tra Tử mới từ phòng trong đi ra, vẻ mặt áy náy nói điện thoại không thông.”

Ấn đường Hàn Di tức khắc càng nhíu chặt lại, cô cắn môi hỏi: ”Còn cách nào khác có thể liên lạc hay không? Địa chỉ nhà anh ta ở đâu?”

Hồ Tra Tử khẽ giật mình, vì không muốn làm ảnh hưởng đến bí mật cá nhân của nhân viên, trong Viện đã có quy định, nếu không phải tình huống đặc biệt, nhất quyết không được phép để lộ thân phận bên ngoài của bọn họ, địa chỉ cũng như thông tin gia đình lại càng là cơ mật.

Hàn Di nhìn biểu hiện của Hồ Tra Tử, cô hiểu mình sẽ không tìm được đáp án mong muốn từ chỗ anh ta, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng phân tích.

Lữ Minh Dương vội vàng theo sau, hai người vòng qua đại sảnh, đi ra phía ngoài.

“Hôm nay đã là Thứ sáu, nói cách khác tại thời điểm phát sinh vụ án thứ 2, Từ Trường Phong đã rời khỏi đây.” Hàn Di thấp giọng nói.

Lữ Minh Dương bĩu môi, nhẹ nhàng gật đầu. Về điểm này, vừa rồi trong phòng phân tích hắn cũng đã ý thức được. Những chuyên viên phân tích cao cấp đó hàng tuần đều thay phiên nhau nghỉ ngơi, trừ phi gặp phải vụ án đặc biệt yêu cầu phải có mặt tham gia. Vụ án thứ nhất xảy ra vào thứ sáu tuần trước, nhưng lúc ấy vẫn chưa được coi trọng, đến khi vụ án thứ hai trong tuần phát sinh, mới bắt đầu ra tay điều tra, nhưng lúc này Từ Trường Phong đã rời khỏi, đi nghỉ phép.

“Chẳng lẽ trong đó thật sự có vấn đề?” Hàn Di lẩm bẩm nói, “Không được, nhất định phải đi tìm hắn hỏi một chút.”

Lữ Minh Dương âm thầm thở dài một hơi, nói: “ Vậy chỉ có thể qua tìm trưởng phòng Hồ, nếu nghe tôi từ sớm, thì đã không phải đi lòng vòng thế này.”

Hàn Di tức giận trừng mắt lườm Lữ Minh Dương một cái, xoay người rời khỏi Khoa phân tích, lập tức đi tới văn phòng cùng tầng của trưởng phòng Hồ.

Trưởng phòng Hồ vẫn giữ một bộ mặt lạnh như băng, vẫn tư thế quân nhân ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, nhìn thấy hai người bước vào văn phòng, ông ta chỉ khẽ gật đầu, không mời ngồi, cũng không chờ mở miệng, lập tức hỏi thẳng ngay đến vấn đề chính.

Hàn Di dường như đã sớm thích ứng với tính cách lạnh lùng của trưởng phòng Hồ, liền mở miệng nói thẳng vấn đề: “Tôi muốn gặp Từ Trường Phong.”

Trưởng phòng Hồ vẻ mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì, cũng không có trả lời.

Hàn Di đương nhiên biết trưởng phòng Hồ đang đợi lý do, cô liền nói ra hoài nghi của mình về mối quan hệ của anh ta với vụ án diệt môn liên hoàn: “Anh ta hiện tại không có ở trong viện, gọi điện thoại cũng không thông……” 

Trưởng phòng Hồ do dự một chút, sau đó quay đầu gỗ gõ bàn phím máy tính trên bàn làm việc một hồi, tiếp đó trả lời: “Căn số 4, lầu 6, khu B, toà nhà số 16, tiểu khu Hưng Hoa, Thiên Tân. Thân phận là Giám đốc bộ phận Tiêu Thụ, Công ty Mậu Dịch Kim Hâm.”

Cách nhìn của Lữ Minh Dương đối với trưởng phòng Hồ lập tức có sự thay đổi lớn, đồng thời lại càng thêm hoài nghi về địa vị của Hàn Di. Nhìn bề ngoài, Hàn Di bất quá cũng chỉ giống như một “đặc công cao cấp”, nhưng điều này lại kém xa địa vị thực tế của cô. Hắn được điều qua đây mới một khoảng thời gian, nhưng cảm giác mình chẳng qua chỉ giống như một tên tiểu tuỳ tùng cho Hàn Di sai vặt mà thôi.

Lữ Minh Dương không khỏi cười khổ một tiếng, Hàn Di một câu cám ơn cũng không nói, lập tức xoay người ra khỏi văn phòng của trưởng phòng Hồ, rời hầm ngầm Viện nghiên cứu.

***************

Lầu 6 là tầng cao nhất.

Nơi đây cũng được coi là tương đối cao cấp, nằm trong một khu nhà khuất bên cạnh tiểu khu, có thể nói là một nơi vô cùng yên tĩnh, hơn nữa lại ở trên tầng cao nhất, đương nhiên lại càng thêm hẻo lánh.

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di lập tức lên tầng cao nhất của toà nhà, nhẹ nhàng nhấn chuông trên cánh cửa phòng trộm vừa dày vừa nặng.

Nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy có bất kỳ phản ứng gì, không có ai ra mở cửa, cũng chẳng có tiếng người đáp lại, Lữ Minh Dương áp tai lên cửa nghe ngóng, thấy bên trong cánh cửa không có bất kỳ động tĩnh nào. Hắn cười khổ một tiếng nói:  “Có lẽ không có ai ở nhà……”

Tuy nhiên, Hàn Di đẩy Lữ Minh Dương qua một bên, đưa tay lấy từ trong túi tiền ra hai sợi dây thép, trông tư thế như muốn chuẩn bị mở khóa.

Lữ Minh Dương lại thầm cười khổ, tính tình của Hàn Di hắn là đã sớm lĩnh giáo, chỉ cần cô nhận định sự tình, e là rất khó khuyên can. Hắn chỉ biết đứng một bên, nhìn vẻ mặt nôn nóng của Hàn Di, dùng dây thép mở khoá cửa.

Người mở khóa kiểu này nhất định phải bình tâm tĩnh khí, nhưng tâm thần bất ổn như cô bây giờ sao có thể mở được? Đây tuy là tầng cao nhất, rốt cuộc bên cạnh còn có người một hộ gia đình khác, vạn nhất ngay lúc này đụng mặt người ta, bị bắt tới đồn công an, dù không phải chuyện gì lớn, nhưng cũng sẽ khá phiền phức.

Lữ Minh Dương thở dài, vỗ vỗ đầu vai Hàn Di, lúc lắc trong tay một chùm chìa khóa. Hàn Di tức giận trừng mắt lườm Lữ Minh Dương, tránh thân mình qua một bên.

Lữ Minh Dương bộ dáng ung dung thảnh thơi, tra một chiếc chìa vào trong ổ khóa, khẽ lách một cái, cửa chống trộm hai lớp dày nặng kia đã bị hắn mở ra một cách nhẹ nhàng.

Lữ Minh Dương quay sang Hàn Di cười đắc ý, Hàn Di tức giận dùng tay đẩy hắn qua một bên, vừa mới đẩy lớp cửa thứ nhất ra, bỗng nhiên ngửi được một mùi hôi thối phảng phất, khiến cô không khỏi gắt gao cau mày.

Lữ Minh Dương cũng cảm nhận được mùi thối thoang thoảng đó, hắn cùng Hàn Di đưa mắt nhìn nhau, vội vàng mở tiếp lớp cửa thứ hai bên trong……

Tức khắc một mùi xác chết đậm đặc ập thẳng vào mặt, nhưng mùi hôi thối này cũng không làm người ta khiếp sợ bằng cảnh tượng trong căn nhà.

Thẳng lối cửa vào là một gian phòng khách, tại đây có một một chiếc đèn chùm rất đẹp, phía dưới chùm đèn bất ngờ có treo lủng lẳng một “Người”, gió từ máy sưởi thổi nhẹ nhàng đung đưa như đang múa.

“Người” đó sở dĩ có thể bị làn gió từ máy sưởi thổi như vậy, là vì căn bản hắn không có trọng lượng, “Hắn” chẳng qua chỉ là một bộ da người.

Bộ da người này lại không mỏng như một tờ giấy, mà dường như được thổi phồng lên, trông giống như một người thật đang bị treo lủng lẳng phía dưới chùm đèn.

Lữ Minh Dương vội liếc mắt nhìn máy đo EMF trên cổ tay, xác định trong phòng không có ác linh tồn tại, lúc này mới dùng tay áo bịt ngang miệng mũi, chậm rãi đi vào phòng khách, cẩn thận nhìn bộ da người đó: Đây là một bộ da người hoàn mỹ, toàn thân không có một vết thương tổn, các chỗ hổng như mắt, mũi, miệng trên cơ thể đều bị người ta dùng tóc khâu kín lại, làm cho người ngoài vừa thấy, cơ hồ tưởng hắn thật sự là một người.

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, đột nhiên hắn nghĩ tới những gì Hàn Di đã nói lần trước về thuật lột da, cô có nói lột da nhất định phải tìm đứa trẻ khoảng mười tuổi, bằng không độ đàn hồi của da không đủ, dễ dàng bị rách. Nhưng bộ da nam giới này lại hoàn chỉnh như vậy, chẳng lẽ đây là kỹ thuật lột cao cấp hơn sao?

Hắn cười khổ một tiếng quay đầu lại, thấy Hàn Di vẫn đứng giữa cửa, ngơ ngác nhìn bộ da người đang treo lủng lẳng dưới chùm đèn kia, không nói được câu nào, dùng tay bịt mũi miệng, ngăn chặn mùi tanh hôi bốc lên khắp nhà, thậm chí cửa lớn cũng không đóng.

Tình hình nơi này cũng không dễ khiến người khác chú ý đến. Lữ Minh Dương vội đi đóng cửa lại, sau đó nhìn nhìn vẻ mặt ngây dại của Hàn Di, khẽ thở dài.

Hắn đã đoán được, tấm da người này chính là người mà bọn họ đang muốn tìm...Từ Trường Phong.


(Hết chương)

Comments