Bắt ma đặc công Quyển 5 - C5

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 5
THUẬT LỘT DA

Các người có biết làm sao mới có thể lột được một bộ da hoàn mỹ đến như vậy không?” Hàn Di mơ hồ nói.

Lữ Minh Dương cùng Giang Vĩ Bân liếc mắt nhìn nhau, một bộ da người hoàn mỹ như vậy, quả thực không thể làm được. Da người toàn thân không hề có một vết thương, không chút nào tổn hại, thậm chí sạch sẽ đến mức tơ máu cũng không có một sợi, bất kể là ai cũng không thể tưởng tượng ra, đến tột cùng là làm như thế nào.

“Nếu muốn lột bỏ một bộ da người hoàn mỹ như vậy, đầu tiên là phải lựa chọn đối tượng thật kỹ, nhất định phải là trẻ con tầm mười tuổi” Hàn Di nhìn tấm da người đang bị dán như tờ giấy trên tường, hai mắt dường như không có tiêu điểm, thanh âm có chút mông lung, nói: “Bởi chỉ có đứa trẻ tầm mười tuổi, mới có làn da mềm mại đàn hồi nhất, không dễ dàng bị xé rách……”

Lữ Minh Dương khẽ cau mày nhìn Hàn Di, không rõ vì sao, bỗng nhiên cô lại nói đến cái này.

“Sau đó, giết chết đứa trẻ, nhưng không thể sử dụng đao kiếm, cũng không thể dùng độc, bằng không làn da sẽ có biểu hiện bị trúng độc.” Hàn Di vẫn nhàn nhạt nói, “Thậm chí cũng không thể bóp cổ đứa trẻ đến chết, bởi làm như vậy sẽ để lại vết hằn, từ tím bầm sẽ biến thành màu đen……”

Giang Vĩ Bân lập tức để tay lên ngực, cố đè nén cảm giác uất nghẹn, tiếp tục nghe Hàn Di nói.

“Cho nên phải dùng một cái que thon dài, đâm vào lỗ tai, chọc xuyên qua óc của nó……” Hàn Di thanh âm vẫn lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc.

“Sau đó, bước đầu tiên chính là, làm lạnh thi thể một chút, khiến cho máu hơi đông lại, nhưng cũng không thể để trong thời gian quá dài, bằng không làn da sẽ hoàn toàn bị đông lạnh, sẽ trở nên giòn, không dễ dàng bóc tách.” Hàn Di tiếp tục nói, “Bước tiếp theo chính là rạch một lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, sau đó……”

Giang Vĩ Bân dường như đã chịu hết nổi, bực bội mím chặt môi, nhưng Hàn Di tựa hồ không để ý tới anh ta, tiếp tục nói: “Sau đó là bơm khí từ da đầu vào bên trong , dùng ống bơm lốp xe đạp để dẫn khí, từng chút từng chút một bơm vào bên trong, thổi phồng lên, tách rời làn da với phần thịt, có thể thấy da người sẽ từ từ căng phồng như trái bóng lớn, trông giống như một người đột nhiên biến thành béo phì…… Lúc này, nhất định phải đặc biệt chú ý, chầm chậm thổi phồng, cẩn thận quan sát biến hoá của làn da, tránh thổi quá căng, da sẽ bị nứt vỡ……”

Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, nghe những lời Hàn Di nói giống như người ngủ mơ nói mớ, lại quay sang nhìn bộ da trên tường, không khỏi hình dung ra cảnh tượng khủng bố đã xảy ra……

“Tiếp theo chính là bước quan trọng nhất. Sau khi đã bơm xong khí, phải lập tức tóm lấy hai chân đứa trẻ, dốc ngược lên, rồi đột ngột rũ thật mạnh, khiến nhân thể bên trong tuột ra ngoài. Bước này yêu cầu kỹ xảo rất cao, bằng không vết rạch nhỏ trên da đầu sẽ bị thân thể làm toạc ra……” Hàn Di nói xong, ngơ ngẩn nhìn bộ da người trên vách tường đến phát ngốc.

Lữ Minh Dương liếc mắt một cái đã nhận ra vẻ mặt tái nhợt của Giang Vĩ Bân. Sau đó nhàn nhạt nói: “Nói như vậy có nghĩa là để ‘chế tác ’ ra một bộ da người hoàn mỹ như vậy, ít nhất cũng phải có hai người cùng nhau làm……”

Hàn Di quay đầu liếc nhìn Lữ Minh Dương, nhàn nhạt nói: “Không tồi. Hơn nữa hai người này còn nhất định phải rất quen thuộc với việc này, bằng không... căn bản không có khả năng thành công……”

Lữ Minh Dương gật đầu nói: “Người có thể làm như vậy nhất định không nhiều.”

“Theo tôi được biết. Chỉ có hai người.” Hàn Di liếc nhìn Lữ Minh Dương một cái, nói: “nhưng đã chết từ lâu rồi, lúc này chỉ sợ đến quỷ hồn cũng đã tiêu tán.”

“Chỉ e... chưa chắc đã là như vậy.” Lữ Minh Dương đưa mắt nhìn bộ da người trên tường, thở dài một hơi, nói “Tôi không biết bọn họ lột da người để dùng vào việc gì, không chịu lấy đi mà để lại chỗ này làm vật trang trí sao?”

Hàn Di trừng mắt lườm Lữ Minh Dương một cái, rồi thở dài nói: “Đâu chỉ có một.... cả ba vụ án này chẳng phải đều không phát hiện ra động cơ giết người sao?”

“Không có động cơ giết người nên thuộc về loại án sát thủ biến thái, chỉ vì sở thích mà giết người.” Giang Vĩ Bân cau mày nói: “Nhưng theo như tình huống nơi này, phải có ít nhất sáu người, không, chắc ít nhất cũng là bảy người, à... là bảy con quỷ, đồng thời cùng xuất hiện ……”

Lữ Minh Dương quay đầu nói với Hàn Di: “Cô nhìn kỹ lại xem, còn có thủ pháp quen thuộc nào nữa hay không?”

Hàn Di yên lặng lắc đầu, Giang Vĩ Bân lại ấp úng nói: “Loại sát nhân khủng bố điên cuồng này chỉ sợ không thấy nhiều lắm……”

“Đội trưởng Giang,” Lữ Minh Dương cười vỗ vỗ vai Giang Vĩ Bân, nói: “Anh không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì, hiện tại, trước tiên phải nghĩ xem nên kết thúc vụ án này như thế nào đã.”

“Kết án?” Giang Vĩ Bân hoang mang hỏi.

“Ha ha.... án này cho dù phá hay không phá thì cũng là chuyện của chúng tôi, phía các anh không thể cứ để vậy mà không giải quyết gì ư?” Lữ Minh Dương cười, nói.

“À, cái đó……” Giang Vĩ Bân có chút do dự.

“Yên tâm đi, bất kể phía các anh kết án thế nào, bên trên nhất định sẽ thông qua.” Lữ Minh Dương vỗ vỗ cánh tay Giang Vĩ Bân, nói: “Chỉ có điều, đó là anh nên tìm cách phong toả tin đồn bên ngoài. Haizz....dư luận chính là con dao hai lưỡi a.”

Giang Vĩ Bân mím môi, bỗng nhiên hắn cảm thấy mỗi khi làm việc cùng mấy người Lữ Minh Dương, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe bọn họ phân phó, còn mình - danh là đội trưởng đội điều tra lại không có quyền lên tiếng dù chỉ một lời.

“Như vậy đi, các anh nên làm theo trình tự, cứ điều tra vụ án này như một vụ án giết người bình thường, rồi tùy tiện tìm một lý do để  kết án.” Lữ Minh Dương thở dài.

Giang Vĩ Bân máy móc gật đầu, nói: “Được rồi, trước tiên phải tiến hành nghiệm thi, có thể kéo dài thời gian thêm một chút. À đúng rồi, có thể nói là một người trong số bọn họ giết chết cả nhà, sau đó tự sát……”

Lữ Minh Dương cười ha ha, vỗ thật mạnh vào Giang Vĩ Bân nói: “Không tồi, đội trưởng Giang cũng lắm mánh khoé chiêu trò đấy nhỉ.... ha ha.... À này, có thể nói thiếu phụ kia giết người rồi tự sát, chẳng phải trên ngực cô ta có cắm một con dao nhọn đó sao...ha...ha...”

Giang Vĩ Bân cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Lữ Minh Dương, chậc lưỡi một cái, nói: “Vậy án này……”

“À, án này cứ giao cho cho hai chúng tôi là được, ha ha...” Lữ Minh Dương liếc mắt nhìn Hàn Di một cái, cười cười.

Giang Vĩ Bân bặm môi, nói: “Cảnh sát Lữ, có lẽ tôi có thể giúp một tay……”

Lữ Minh Dương nhìn Hàn Di, cũng không hẳn sẽ cự tuyệt vẻ mặt chính khí của Giang Vĩ Bân...bên ngoài cửa chính bất chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Ba người đi ra khỏi phòng, thấy cửa chính đã bị mở, đầu Tiểu Lưu kẹp giữa hai cánh cửa, vẻ mặt gấp gáp nhìn lướt qua căn phòng.

“Cậu làm cái gì thế hả?!” Giang Vĩ Bân lạnh lùng nói.

“À, đội trưởng……”

“Chẳng phải đã bảo cậu đứng canh bên ngoài sao, không có sự đồng ý của tôi, ai cũng không được vào.” Giang Vĩ Bân sắc mặt không vui, răn dạy Tiểu Lưu.

“Không phải, cái đó...đội trưởng Giang, đã có người cung cấp manh mối, nói là phát hiện nghi phạm……” Tiểu Lưu vẻ mặt vô tội nói.

“Nghi phạm?” Giang Vĩ Bân quay đầu liếc nhìn Lữ Minh Dương cùng Hàn Di, nói: “Phạm cái gì hả?”

“Là thế này, có người báo án nói, biết vụ giết người này là do ai làm, hơn nữa còn nói nghi phạm đã chạy trốn xuống phía Nam……” Tiểu Lưu cuống quít nói.

“Người ở đâu?” Giang Vĩ Bân gắt gao cau mày nói. Phải biết rằng hiện tại đang có hai “Chuyên gia trinh sát đặc biệt” đang đứng bên cạnh, bọn họ đã nói án này không phải do người làm, giờ đây bỗng nhiên lại nhảy ra một nghi phạm, tuy việc phát hiện nghi phạm chưa chắc có thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng dù sao cũng là một manh mối, sao mình lại không đi kiểm tra một chút ?

“Ở trong cục Cảnh sát, Tiểu Triệu gọi anh mau quay về.” Tiểu Lưu nói.

Giang Vĩ Bân liếc nhìn Lữ Minh Dương, Lữ Minh Dương thấy vậy, nhàn nhạt cười, nói: “Đội trưởng Giang, anh đi xem một chút đi, chúng tôi sẽ điều tra từ manh mối khác, không dám làm phiền anh.”

Giang Vĩ Bân trong lòng bỗng nhiên hiểu ra ý tứ của Lữ Minh Dương, xem ra bọn họ muốn điều tra bắt đầu từ kia hai bộ da người kia, việc này thực không có can hệ gì với mình.

Lữ Minh Dương vỗ vỗ cánh tay Giang Vĩ Bân, rồi lập tức rời khỏi căn hộ, đi tới chỗ đậu xe trước toà nhà, Lữ Minh Dương quay đầu về phía Giang Vĩ Bân cười cười nói: “Đội trưởng Giang, hẹn gặp lại a” Dứt lời, lập tức lên xe, Hàn Di khởi động ô tô, chiếc BMW phóng vút ra ngoài.

Giang Vĩ Bân nhìn theo chiếc xe, trong lòng vô cùng phức tạp, Lữ Minh Dương nói một câu “Hẹn gặp lại” khiến trong lòng hắn dao động, không rõ đến tột cùng mình có muốn cùng hắn “Hẹn gặp lại” hay không, bởi nhìn thấy Lữ Minh Dương là đồng nghĩa với việc có chuyện quỷ dị phát sinh, nhưng chính mình còn định có thể tham dự đến này khởi quỷ dị sự kiện điều tra, cũng mạc danh có một loại hy vọng nhiều giải một chút loại này sự kiện……

“Hiện tại đi đâu đây?” Lữ Minh Dương ngả người trên ghế phụ, thở dài một hơi, đầu óc vẫn còn hiện lên mấy cảnh tượng máu me vừa rồi.

“Quay về Bắc Kinh.” Hàn Di lạnh lùng nói.

“Quay về Bắc Kinh?” Lữ Minh Dương tức khắc cảm thấy buồn bực, hai ngày nay đầu tiên là từ Bắc Kinh chạy đến Đông Bắc, tiếp đó lại từ  Đông Bắc chạy qua đây, mới vừa xem xét qua hiện trường một cách vội vàng, giờ lại muốn tiếp tục lái xe thêm mười mấy tiếng nữa, vội vàng quay trở về Bắc Kinh, thế này chẳng khác gì tạo nghiệt sao?!...

“Không phải anh nói hai bộ da kia khẳng định đã hồn bay phách tán sao? Phương pháp đơn giản nhất chính là đi quan sát mộ địa.” Hàn Di lạnh lùng nói.

“Thì ra, sự việc xảy ra ở Bắc Kinh ư?” Lữ Minh Dương khẽ lắp bắp kinh hãi nói. Những tưởng mấy sự việc quỷ dị chắc chỉ phát sinh ở một sơn thôn nhỏ hẻo lánh nào đó, thực không ngờ lại ở ngay trong thành Bắc Kinh.

Hàn Di nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, vẻ mặt có chút đờ đẫn, tựa hồ cô đang nhớ lại chuyện gì đó rất khủng bố.

Lữ Minh Dương liếc mắt nhìn Hàn Di một cái, nhẹ giọng nói: “Có muốn tôi lái xe hay không?”

“Không cần...” Hàn Di khẽ thở dài một hơi, nói: “Nếu thật sự là hai người bọn họ, chỉ sợ lần này sẽ có chút khó giải quyết.”

Lữ Minh Dương bình tĩnh nhìn Hàn Di, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Cô còn chưa nói cho tôi biết này hai người này rốt cuộc là thế nào.”

Hàn Di vẫn không chịu mở miệng, chỉ lẳng lặng lái xe.

Lữ Minh Dương kìm nén không được, lại hỏi lần nữa: “Nên nhớ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, huống chi rất có thể lần này sẽ gặp được hai quỷ hồn của bọn họ, nếu tôi một chút cũng không biết thì……”

Hàn Di quay đầu liếc nhìn Lữ Minh Dương, bỗng nhiên dừng xe lại ven đường, đến lúc này mới thở dài một tiếng, nói: “Đó là 5 năm trước, khi ấu tôi vừa mới bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, vụ án đầu tiên gặp được, chính là vụ này……”


(Hết chương)

Comments