Bắt ma đặc công Quyển 5 - C4

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 4
BỘ DA NGƯỜI HOÀN HẢO

Chuyện lần này, rốt cuộc là sao?” Giang Vĩ Bân nhíu chặt mày nhìn Lữ Minh Dương.

“Lần này? Đây không phải lần đầu tiên.” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nói: “Trong khoảng thời gian vừa qua, đã liên tục xảy ra ba vụ án tương tự như vậy.”

“Ba vụ?” Giang Vĩ Bân hoang mang hỏi.

“Đúng vậy, một vụ ở Bắc Kinh, một vụ ở Đông Bắc, vụ này là thứ ba.” Lữ Minh Dương cười khổ, ra khỏi phòng, nhìn lướt qua một chút bên trong mấy gian phòng còn lại, nói tiếp: “Tình huống cơ bản đều giống nhau, đều là một nhà sáu người, thủ pháp giết người tàn nhẫn, còn có một chi tiết chính là trên thân thể người chết đều có dấu tay máu quỷ dị……”

Ra đến phòng khách, Giang Vĩ Bân cau mày thật chặt nói: “Có manh mối phá án gì chưa?”

Lữ Minh Dương cười khổ lắc đầu, xoay người lại nhìn về phía Hàn Di. Hàn Di đang cúi người ngồi xuống trước sofa trong phòng khách, dùng ngón tay dính chút nước trong một cái bình nhỏ, vẽ gì đó trên mặt đất.

Cái Hàn Di vẽ chính là một đường cong vô cùng đơn giản nối lại mấy chấm tròn, nhưng nhất thời Giang Vĩ Bân xem không hiểu đó rốt cuộc là có ý tứ gì.

Lữ Minh Dương quay đầu hướng Giang Vĩ Bân nói: “Đội trưởng Giang, anh hỗ trợ trông cửa, đừng để người khác vào đây.”

Giang Vĩ Bân vội vàng lên tiếng, lấy thân che chắn cửa chính, Lữ Minh Dương lúc này mới mỉm cười gật gật đầu, xoay người lại nhìn Hàn Di. Hàn Di đã vẽ xong đồ án, đứng dậy châm lửa đốt bốn nén đàn hương, sau đó hướng hắn gật đầu.

Lữ Dương Minh đi tới, từ trong người lấy ra túi da đựng ngân châm, rút một cây, trước tiên nhìn Hàn Di khẽ gật đầu, sau đó dùng ngân châm lập tức cắm vào yết hầu nữ nhân đã chết hai ngày trên sofa.

Cổ bà ta sớm đã bị cắt. Ngân châm mà Lữ Minh Dương cắm vào chính là miệng vết thương còn vương máu đen kia. Máu ở đó đã trở nên khô rắn. Ngân châm mềm mại hơi bị cong, Lữ Minh Dương nhẹ nhàng vê vê ngón tay, lúc này mới cắm được ngân châm ngập vào trong yết hầu bà ta.

Hắn hít thở nhẹ nhàng,sau đó lại rút ngân châm ra, tiếp tục đâm vào ấn đường, hai huyệt Thái Dương trái phải và cuối cùng là nhân trung của bà ta……

Bỗng nhiên người phụ nữ đã chết hai ngày kia há miệng. Một làn khói đen nhàn nhạt từ trong miệng thoát ra ngoài. Tiếp đó, Hàn Di giơ tay làm một động tác phức tạp. Làn khói đen nhàn nhạt kia bắt đầu phiêu động theo tay của cô. Khẽ xoay tròn bay về phía đồ án mà cô đã vẽ trên mặt đất trước đó.

Trên mặt Lữ Minh Dương hơi lộ vẻ vui mừng lẫn khẩn trương, nhìn chằm chằm làn khói đen kia. Nhìn nó theo tay Hàn Di chậm rãi tiến vào đồ án trên mặt đất, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Di vẫn đứng đó, trên mặt đất, không hề nhúc nhích, tay cô không ngừng biến ảo, môi hơi khép mở, niệm gì đó mà không phát ra tiếng, hồi lâu sau bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi chết như thế nào?”

Làn khói đen bay lượn trên sàn nhà bỗng dưng kịch liệt quay cuồng. Mơ hồ có thể thấy được một hình người trong suốt, miệng bà ta khép mở, dường như muốn nói cái gì nhưng không thể phát ra tiếng. Lữ Minh Dương gắt gao cau mày, lòng hắn một lần nữa lại trở nên bồn chồn không yên.

Tay Hàn Di chợt biến hóa nhanh hơn, hai hàng lông mày cũng hơi nhăn lại, lạnh lùng hỏi: “Ngươi chết như thế nào?”

Nhưng hắc ảnh vẫn kịch liệt quay cuồng, vẫn không hề nói một lời nào, bỗng nhiên co rụt lại, khói đen âm thầm tản mát trong không khí, chậm rãi biến mất.

Lữ Minh Dương nhíu chặt mày không lên tiếng, một lúc lâu sau mới cười khổ, thở dài nói: “Tại sao lại như vậy?”

Hàn Di yên lặng thu hồi kia bốn nén đàn hương nói: “Việc này vốn dĩ đã nằm trong dự liệu.”

“Sao lại thế?” Giang Vĩ Bân nhịn không được vội vàng đi tới, hỏi.

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng nói: “Xem ra chỉ có thể dùng phương thức của anh để phá án.”

“Phương thức của tôi?” Giang Vĩ Bân nghi hoặc nói.

“Chính là dùng thủ đoạn trinh sát để phá án.” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng nói: “Ác linh giết người cũng giống như người giết người, nhất định phải có nguyên nhân. Tuy nhiên, nguyên nhân của ác linh thường sẽ có chút bất hợp lý.”

Lữ Minh Dương liếc mắt một cái, có chút không hiểu đầu óc Giang Vĩ Bân đang nghĩ gì, nói tiếp: “Ba vụ án mạng này đều không phát hiện bất kỳ hồn phách nào còn lưu lại. Vụ đầu tiên ở Bắc Kinh, lúc ấy trinh sát phá án đã không kịp thời thông báo cho chúng tôi, sau đó khi vụ án ở Đông Bắc xảy ra, lúc chúng tôi đến nơi thì thi thể đã bị đưa đến phòng chứa xác mấy ngày, hồn phách đã sớm không thể bảo tồn. Lần này rốt cuộc cũng phát hiện được hồn phách còn sót lại, bất quá……”

Giang Vĩ Bân nhớ lại tình hình lần trước khi Lữ Minh Dương chiêu hồn trong căn phòng thuê tại thôn Đại Vương, bọn họ định thông qua phương thức dò hỏi linh hồn người chết để tìm ra manh mối, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào.

Lữ Minh Dương lắc đầu thở dài một tiếng, nói: “Vậy thì, chỉ còn cách dùng phương pháp của anh để thử. Đội trưởng Giang, anh cứ nói tình huống cụ thể trước đi.”

Giang Vĩ Bân có chút do dự, nói: “Được rồi.... bọn họ đều là người một nhà, tôi đã nói rồi phải không?”

“Đúng!” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói.

“Thông qua phân tích bước đầu, phương thức tử vong của sáu người này không giống nhau, giống như đột nhiên gặp nạn trong tình huống không phòng bị, cho nên tôi cho rằng hung thủ có khả năng không phải con người.” Giang Vĩ Bân cau mày nói.

“Có lẽ... căn bản không phải là con người.” Lữ Minh Dương cười khổ nói, rồi đưa mắt nhìn sang Hàn Di.

Giang Vĩ Bân bặm môi, nói tiếp: “Còn có một việc, chính là hiện trường ngoại trừ con dao trên ngực của cô gái được lấy từ trong bếp……” Giang Vĩ Bân chỉ chỉ vào thiếu phụ đang nằm dựa vào cửa phòng bếp, nói, “Không phát hiện được bất kỳ hung khí gây án nào khác, nhưng căn cứ vào vết thương của người chết cũng như dấu vết còn sót lại tại hiện trường, có thế thấy bọn họ bị giết hại bởi những hung khí không giống nhau…… Bất quá hiện tại vẫn chưa nghiệm thi, không thể đưa ra kết luận cuối cùng……”

Lữ Minh Dương khẽ gật đầu, quay sang liếc nhìn Hàn Di, Hàn Di dường như không để ý hai người nói chuyện, đi tới trước thi thể thiếu phụ đang dựa vào cửa phòng bếp, hơi khom lưng quan sát con dao nhọn cắm trên ngực cô ta, ấn đường gắt gao nhíu lại.

Lữ Minh Dương cùng Giang Vĩ Bân tiến lên phía trước, Hàn Di ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hai người một cái, lẳng lặng kéo vạt áo cô ta xuống, để lộ ra phần ngực, thật bất ngờ trên ngực thiếu phụ - nơi con dao nhọn đang cắm sâu - xuất hiện một dấu tay máu đỏ tươi, hằn lên trên da thịt……

Lữ Minh Dương khẽ nhắm mắt, ngửa mặt lên trời thầm than một tiếng, còn Giang Vĩ Bân vẻ mặt hoảng sợ, ngơ ngác nhìn kia một dấu tay máu trên thi thể, không thể cất lên tiếng nào.

“ Chắc trên mỗi thi thể đều có một dấu tay như vậy.” Lữ Minh Dương hướng Giang Vĩ Bân nhàn nhạt nói một tiếng.

Hàn Di nhẹ nhàng kéo lại vạt áo che lại, đứng lên lạnh lùng nói: “Xem ra cô ta thực sự đã tự sát.”

“Tự sát?” Giang Vĩ Bân trợn hai mắt nhìn.

Hàn Di khẽ bĩu môi, cười khổ một tiếng, “Tự sát” như vậy đích thực có chút không thể tin nổi, bất quá con dao nhọn kia khẳng định là do chính cô ta tự cắm vào ngực mình, nguyên nhân có lẽ là do dấu tay máu kia gây ra.

Cô hít một hơi thật sâu, ác linh này tuyệt đối là một thứ quái dị, cư nhiên thích xem người tự sát.

“Còn phát hiện nào nữa không?” Lữ Minh Dương quay đầu lại, nhìn Giang Vĩ Bân.

“À, còn có hai việc. Một là lão nhân kia rốt cuộc chết như thế nào.” Giang Vĩ Bân cau mày nói, “Tôi đã kiểm tra sơ bộ, trên người ông ta không có vết thương nào, chỉ có một dấu tay trên mặt...nhưng xương sọ ông ta cũng không bị vỡ vụn……”

Lữ Minh Dương cười nhạt, nói: “Việc này cũng chẳng khó hiểu, chắc anh cũng rõ án tử lần này không phải do người làm?”

Hàn Di lạnh lùng liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, nói: “Lão nhân kia vừa rồi tôi đã xem qua, ông ta bị dấu tay trực tiếp đập tan hồn phách.”

Giang Vĩ Bân khẽ gật đầu, lại nói: “Còn việc nữa, là đứa bé kia, tôi đại khái đã kiểm tra đôi chút bộ da đó.” Giang Vĩ Bân sắc mặt thập phần khó coi, “Nhưng không thể phát hiện bộ da đó bị lột xuống như thế nào……”

Theo chân Giang Vĩ Bân, ba người một lần nữa quay trở lại căn phòng trẻ em kia, bộ da trẻ con giống như hình cắt giấy được “dán” ở trên tường, hốc mắt trống không ngơ ngác nhìn chằm chằm ba người, khiến họ không khỏi có chút không lạnh mà run.

Lữ Minh Dương nhẹ nhàng tiến lên phía trước, đứng nhìn bộ da rồi lại liếc sang đống thịt người trên mặt đất, hơi vươn người ra, cẩn thận quan sát bộ da người hoàn chỉnh kia, trong lòng không khỏi cảm thán bộ da này thực hoàn hảo: Toàn thân trên dưới không có một vết thương, thậm chí đến vết dao cũng không có một cái, tơ máu cũng không thấy chút nào. Hắn nhẹ nhàng dùng hai ngón tay nhấc bộ da lên, nhìn lướt qua phía sau lưng bộ da, cũng như vậy, phía sau lưng cũng không hề có một vết thương.

Chẳng trách điều này đã khiến cho Giang Vĩ Bân hoang mang, ngay cả bản thân mình cũng thấy hoang mang, thật sự nghĩ không ra rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể lột một bộ da người hoàn mỹ tới như vậy.

“Xem trên đỉnh đầu.” Hàn Di phía sau nhẹ nhàng nói: “Phía dưới tóc... hẳn là có vết thương.”

Lữ Minh Dương nhẹ nhàng vạch mái tóc của đứa trẻ ra, bất ngờ phát hiện phía dưới tóc quả thực có một vết thương đã được khâu lại bằng chỉ, hắn không khỏi khẽ cau mày.

Miệng vết thương trên đầu thập phần chỉnh tề mà bí ẩn, nói cách khác là sạch sẽ phẳng phiu, hơn nữa vết khâu được ẩn bên trong, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện ra, có thể thấy được trình độ thủ công của người khâu tinh xảo cỡ nào, nhưng làm cho Lữ Minh Dương ngạc nhiên không phải thủ công tinh xảo, mà là vì sao Hàn Di biết được vết dao nằm ở đây.

Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hàn Di.

“Đừng nhìn tôi, chẳng qua tôi cũng trùng hợp gặp phải tình huống tương tự một lần vậy thôi.” Hàn Di nhàn nhạt nói.

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, tuy nhìn qua Hàn Di chắc kém mình ít tuổi, nhưng những gì cô đã trải qua dường như phong phú hơn mình rất nhiều, đến sự vật hiếm lạ thế này cô cũng từng gặp qua.

“Cái đó……” Lữ Minh Dương ấp úng nói.

Hắn còn chưa hỏi xong, Hàn Di đã nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt cô có chút mê man nói: “Chắc không có can hệ gì đâu, việc đó tôi đã gặp qua mấy năm trước rồi, hơn nữa người làm ra những chuyện này, đã chết từ lâu……”

“Đã chết?” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng nói: “Bất quá lần này đúng lúc.... hung thủ cũng không phải là người……”



(Hết chương)

Comments