Bắt ma đặc công Quyển 5 - C3

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 3
ĐẶC CÔNG TRỞ VỀ

“Không có vân tay, cũng như dấu chân khả nghi.”

 Nhân viên khoa kỹ thuật cố kìm nén cảm giác buồn nôn, kiểm tra xong mỗi một phòng, mỗi một góc, lại cho ra một phần báo cáo như vậy.

Giang Vĩ Bân đem báo cáo ném lên trên bàn, nhắm hai mắt lại thật sâu, trước mắt hắn lại hiện ra hình ảnh của từng cảnh tượng tàn khốc đẫm máu kia: Đầu bị hại nhìn thi thể của chính mình, tứ chi bị chặt rời vứt vương vãi các góc phòng, bộ da cậu bé bị dính trên tường……

“Đội trưởng Giang, anh nói xem sao lại thế này hả?” Tiểu Triệu cũng đã xem qua báo cáo, thất thanh nói.

“Quá rõ ràng rồi còn gì, đây tuyệt đối là tội phạm có chỉ số IQ cao.” Tiểu Lưu mở mồm chen vào một câu.

“Cao? Cao cái rắm ấy, có chỉ số IQ cao, thì có thể không lưu lại một chút dấu vết nào hả?” Tiểu Triệu phản bác nói, “Cứ cho là hắn có mang bao tay, nên không lưu lại dấu vân tay, nhưng khắp sàn nhà đều là máu, dấu chân cũng không lưu lại một cái, chẳng lẽ hắn biết bay?”

Tiểu Lưu không tranh luận, mà phản bác lại một cách mạnh mẽ, nói: “Vậy cậu nói xem chuyện này rốt cuộc là thế nào hả?”

Tiểu Triệu đắc ý cười hai tiếng, nói: “Theo tôi thấy, vụ án này rốt cuộc chẳng phải đã quá rõ rồi sao...”

Giang Vĩ Bân không khỏi lườm Tiểu Triệu một cái, tiểu tử này vẫn tiếp tục đắc ý nói: “Tôi thấy tám phần chính là mấy người trong gia đình bọn họ tự giết hại lẫn nhau, một tên sau khi giết sạch mọi người, rồi tự đâm mình một đao…… Cho nên hiện trường mới không lưu lại dấu vân tay hay dấu chân của người ngoài……”

Giang Vỹ Bân lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Triệu một cái, tiểu tử này đúng thực là có chút thông minh, nhưng vẫn luôn không đứng đắn. Bất quá vụ án này cũng thực kỳ quái, hiện trường không lưu lại bất kỳ dấu vết khả nghi nào, cửa sổ đóng kín, trong nhà không có dấu vết ẩu đả, tài sản không bị mất, mối quan hệ của chủ hộ cũng thập phần rõ ràng, chưa từng có thâm thù đại hận với ai bao giờ, đến động cơ giết người cũng không có, thì làm sao có thể phán đoán ra được?

“Đội trưởng Giang....Có người bên truyền hình muốn phỏng vấn về vụ án này……” Lão Trương lao vào phòng, kêu ầm lên.

Giang Vĩ Bân không khỏi cau mày. Đã qua một ngày, xem ra Cục trưởng Trịnh cũng chặn không được. Một khi giới truyền thông tham gia, vụ án này sẽ càng thêm phiền phức lớn.

Hắn tỏ vẻ không vui nói: “Chẳng phải đã nói rõ rồi sao... đội điều tra trong lúc làm án sẽ không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào.”

Lão Trương ấp úng nói: “Không phải thành phố mà là Đài truyền hình của tỉnh tới.”

Giang Vĩ Bân bất đắc dĩ liếc Lão Trương một cái. Không ngờ tin tức đã truyền tới Đài truyền hình tỉnh nhanh đến như vậy. Chẳng mấy chốc sẽ bị tuyên dương từ truyền hình đến mặt báo. Dẫu sao đây cũng là mối quan hệ lâu năm với tỉnh đài…… Hắn âm thầm thở dài một tiếng. Phải tìm cách ngăn lại trước khi mọi việc quá trễ.

Hắn bất đắc dĩ chống tấm thân mệt mỏi rệu rã đứng dậy. Lại một đêm nữa không chợp mắt. Lòng bàn chân có chút nhột nhạt. Cảm giác như bị sưng to cơ hồ không thể trụ vững nổi thân mình. Hắn hít sâu một hơi. Đi ra khỏi văn phòng. Ngoài hành lang quả nhiên có hai phóng viên trẻ tuổi, vừa thấy Giang Vĩ Bân liền vội vàng đi tới.

“Đội trưởng Giang, chúng tôi là phóng viên kênh Pháp Luật, muốn phỏng vấn một chút về vụ án diệt môn mới xảy ra……” Phóng viên mở mồm đã vào thẳng vấn đề.

“Thực xin lỗi, chúng tôi hiện tại đang trong quá trình tra án, không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào……” Giang Vĩ Bân nói.

“Đội trưởng Giang, anh là cao thủ trinh sát nổi danh toàn tỉnh, lần này chúng tôi tới có ý tham gia điều tra vụ án giết người này cùng các anh……” Phóng viên chẳng thèm để ý những gì Giang Vĩ Bân nói, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.

“Tôi……” Giang Vĩ Bân còn chưa mở miệng, phóng viên kia đã lại cắt ngang lời hắn.

“Đội trưởng Giang, anh có thể hé lộ trước một chút tình hình cụ thể của vụ án, ví dụ như trước mắt có ai đáng nghi ngờ hay không? Kết quả nghiệm thi tại hiện trường thế nào? Hơn nữa vì sao không dọn dẹp hiện trường, mà lại giữ nguyên thi thể tại đó? Các anh có bao giờ nghĩ... làm như vậy sẽ ảnh hưởng cực lớn tới sinh hoạt của cư dân quanh đó hay không?……”

Giang Vĩ Bân cơ hồ chỉ muốn xông lên mà giằng lấy đập nát cái máy quay phim của bọn họ, đúng lúc này, một tràng tiếng cười sang sảng truyền đến, Giang Vĩ Bân quay đầu lại, liền thấy đó là Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương vẫn mặc cái áo gió màu trắng cũ nát, trông vẫn tệ như vậy, lộ ra bên trong là cái áo có vô số túi, nở một nụ cười nhàn nhạt, lười biếng chầm chậm đi tới. Điểm duy nhất khác biệt chính là bên cạnh hắn còn có một cô gái xinh đẹp, cô gái này mặc thường phục toàn màu đỏ, xinh đẹp đến nỗi khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Lữ Minh Dương chậm rãi đi tới, hướng Giang Vĩ Bân nhàn nhạt gật đầu, trước tiên mở miệng hướng tên phóng viên kia đáp trả: “Các người hà tất phải cưỡng ép anh ta, sao không quay về yên lặng mà chờ tin tức? Cứ vậy đi, tôi cam đoan nếu có tiến triển gì mới, sẽ thông báo cho mấy người biết trước tiên.”

Ánh mắt hắn lập tức lộ vẻ quỷ dị, gắt gao nhìn chằm chằm cái tên phóng viên vừa mới hùng hổ doạ dẫm, giờ đây phóng viên kia hai mắt bỗng trở nên vô thần, mí mắt hơi rũ xuống, anh ta máy móc gật gật đầu, một câu cũng không nói quay đầu rời đi. Đồng nghiệp ôm máy quay của anh ta vẻ mặt hồ nghi liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, Lữ Minh Dương vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt, lười biếng...nhưng chân thành.

Nhìn hai phóng viên vội vã rời đi, Lữ Minh Dương vẫn cười nhạt, xoay người qua nhìn vè phía Giang Vĩ Bân.

Giang Vĩ Bân cảm thấy bản thân tựa hồ có chút hít thở không thông, gắt gao cắn chặt răng

Trước vẻ mặt tươi cười vô hại của Lữ Minh Dương, có thể nói hắn là người mình không muốn gặp nhất bởi sự xuất hiện của hắn nhất định là vì vụ án mà mình giải quyết không được, đã xảy ra sự kiện quỷ dị không thể giải thích, nhưng giờ phút này nhìn thấy Lữ Minh Dương, trong lòng lại không khỏi âm thầm nổi lên một sự phấn khởi, tâm trạng nặng nề bức bối hai ngày nay rốt cuộc cũng được giải toả.

Hắn hướng về phía Lữ Minh Dương gật đầu thật mạnh, sau đó liếc nhanh sang cô gái xinh đẹp bên cạnh Lữ Minh Dương một cái, hỏi: “Đến hiện trường?”

Lữ Minh Dương cười nhạt, Giang Vĩ Bân quả nhiên vẫn là Giang Vĩ Bân, một khi điều tra vụ án thì một phút đồng hồ cũng không muốn trì hoãn, nói: “Khách tùy theo chủ, tất cả đều nghe đội trưởng Giang an bài.”

Giang Vĩ Bân chẳng còn chút tâm tư nào mà đùa với hắn, tuy ngay từ đầu đã biết, án này tuyệt đối không phải tự mình có thể phá được, nhưng bản tính của hắn lại không cho phép mình chậm trễ giây phút nào, lập tức đi trước xuống dưới lầu, nhanh chóng mở cửa chiếc xe cảnh sát của mình.

Lữ Minh Dương lại cười lên ha hả: “Đội trưởng Giang, cứ ngồi xe của chúng tôi đi.”

Giang Vĩ Bân quay đầu lại, thấy Lữ Minh Dương đang đứng trước một chiếc BMW màu đỏ mới tinh, cô gái xinh đẹp ban nãy đã ngồi vào vị trí điều khiển trên xe.

Giang Vĩ Bân vừa ngồi vào trong xe, lập tức phát hiện chiếc xe này phần phía trước có mấy cái màn hình LCD, giống như chiếc Jeep cũ nát của Lữ Minh Dương, hiển nhiên cũng không phải là một chiếc xe bình thường.

Hắn vừa mới đóng cửa xe, Hàn Di ngay lập tức khởi động máy, đồng thời một số điểm trên màn hình LCD kia màn hình lập tức sáng lên, đúng là bản đồ thanh phố, tiếp theo mặt trên liền hiện ra tuyến đường đi tới hiện trường vụ án tại tiểu khu Hà Quang.

Ô tô vững vàng nhanh chóng lao đi, Lữ Minh Dương quay đầu lại đằng sau, hướng Giang Vĩ Bân cười nói: “Thế nào? Có tiến triển gì không?”

Giang Vỹ Bân thở dài, nói: “Có thể có tiến triển gì chứ? Không có vân tay, không có dấu chân, không có nghi can, tiến triển cái gì?”

Lữ Minh Dương cười nhạt, nói: “Hiện trường thì sao……”

“Mọi thứ hoàn hảo, chỉ để người của phòng kỹ thuật chụp ảnh, khám nghiệm tử thi vẫn chưa làm.” Giang Vĩ Bân lập tức tiếp lời.

Lữ Minh Dương nhìn hắn mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người, nhìn phong cảnh bên đường. Nơi này chẳng qua là một thành phố bình thường ở Trung Nguyên, nội thành cũng không được tính là lớn, chỉ chưa đầy mươi phút đã tới tiểu khu Hà Quang.

Trong tiểu khu sớm đã được canh phòng, phía trước toà nhà số 6 đã được phong tỏa, ba người lên đến trên lầu, Tiểu Lưu tới đón bọn họ, kêu lên: “Đội trưởng Giang…… Ấy, đây không phải chuyên gia Lữ  sao?” nhìn về phía Lữ Minh Dương nói.

Lữ Minh Dương chỉ nhìn cậu ta cười nhạt, cũng không trả lời, Giang Vĩ Bân cao giọng nói: “Bảo vệ tốt cửa ra vào, không có sự đồng ý của tôi, bất kỳ ai cũng không được vào bên trong.” Dứt lời liền dẫn theo Lữ Minh Dương cùng Hàn Di vào nhà, sau đó đóng lại cánh cửa đã bị phá huỷ nghiêm trọng.

Tình hình trong nhà so với ngày hôm qua cũng không có gì thay đổi, rốt cuộc Giang Vĩ Bân đã cố tình yêu cầu không được dịch chuyển bất cứ thứ gì trong phòng. Hắn chỉ vào hai cỗ thi thể trên sofa trong phòng khách và cửa phòng bếp, nói: “Người này là vợ của chủ nhà, đó là con dâu bà ta.”

Lữ Minh Dương cùng Hàn Di nhìn nhau, rồi liếc mắt qua hai cổ thi thể kia một cái, không nói lời nào.

“Bên trong còn có bốn phòng ngủ, mỗi phòng đều có một cỗ thi thể. Cẩn thận một chút……” Giang Vĩ Bân đưa mắt nhìn Hàn Di phía sau Lữ Minh Dương, mấy cảnh tượng máu me đối với Lữ Minh Dương mà nói có thể không thành vấn đề, nhưng với một cô gái xinh đẹp khí chất tao nhã thế này, chỉ sợ sẽ rất khó chịu. Từ sâu trong lòng hắn suy nghĩ, một người đẹp như vậy sao lại giống Lữ Minh Dương, chẳng lẽ cũng là “ Chuyên viên hành động đặc biệt” chuyên xử lý mấy vụ án quỷ dị này sao ?

Giang Vĩ Bân đi tới hành lang nhỏ, chỉ nhanh chóng nhìn lướt qua rồi quay đầu đi, cảnh tượng máu me này sớm đã khắc thật sâu trong óc hắn, làm hắn hai ngày nay một hạt cơm cũng nuốt không nổi.

Lữ Minh Dương nhìn bốn cỗ thi thể trong phòng ngủ, vẻ mặt cười khổ quay đầu nhìn Hàn Di, sắc mặt Hàn Di không hề khó coi như hắn, khuôn mặt cô lạnh băng nhìn lướt qua, xoay người đi tới thư phòng kiêm phòng ngủ, lập tức đến gần lão nhân trên ghế xoay đã bị Giang Vĩ Bân quay ra, cẩn thận nhìn dấu tay máu trên mặt.

Giang Vĩ Bân dường như có chút kinh hãi trước biểu hiện của Hàn Di, một cô gái xinh đẹp, khí chất tao nhã, đối mặt với cảnh tượng máu me như vậy lại không hề dao động, hình ảnh này cho dù người tiếp xúc với người chết hằng ngày như Lão Chu pháp y cũng bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, cô gái này lại thản nhiên cứ như không có chuyện gì xảy ra?

Lữ Minh Dương không ngạc nhiên  hút nào, vỗ vỗ vai Giang Vĩ Bân, nhàn nhạt cười nói: “Rất tốt, hiện trường bảo tồn thực hoàn chỉnh.” Hắn vừa nói vừa nhìn qua Hàn Di, Hàn Di cũng đã xoay người, ánh mắt lạnh lùng như băng, quay sang Lữ Minh Dương khẽ gật đầu.

Lữ Minh Dương tức khắc phát ra một tiếng thở dài, nói: “Thực sự giống nhau sao?”

Hàn Di không hề đáp lại nghi ngờ của Lữ Minh Dương, nhẹ nhàng quay đầu đi.


Lữ Minh Dương bĩu môi, cười khổ một tiếng nói với Giang Vĩ Bân: “Chúng tôi nhận án này……”

Comments