Bắt ma đặc công Quyển 5 - C2

Quyển 5: NGHI ÁN BÀN TAY MÁU


Chương 2
CẢNH BÁO CẤP BA

Giang Vĩ Bân gắt gao cau mày, cẩn thận nhìn khuôn mặt lão nhân.

Đó là một dấu tay máu hoàn chỉnh, chưởng hình tuyệt đẹp, năm ngón tay thon dài, hoàn toàn có thể so sánh với dấu tay của mỹ nữ. Tuy nhiên, đây tuyệt đối là dấu tay của một nam nhân, bởi bàn tay rất lớn, dường như đã bao lại toàn bộ khuôn mặt người đàn ông lớn tuổi.

Dấu tay máu màu đỏ, tựa như một cú đánh thật mạnh vào da thịt đầy đặn, làn da hằn lên một vệt giống như bị đóng dấu hồng ấn, cực kỳ rõ nét, thậm chí dấu vân tay của từng ngón cũng đều hiện lên rõ ràng.

Nhưng ngoại trừ dấu tay to lớn ở trên mặt, trên người lão nhân lại không có bất kỳ một vết thương nào khác, quần áo chỉnh tề sạch sẽ, không có lấy một nếp nhăn, thậm chí khuôn mặt ông ta cũng cực kỳ an tĩnh, lặng yên không có một chút nhăn nhó, tựa như chìm vào giấc ngủ sâu.

Giang Vĩ Bân gắt gao cau mày, theo kinh nghiệm nhiều năm làm trinh sát, loại tình huống này tuyệt đối không thể phát sinh, dù có là đột ngột tử vong ngoài ý muốn, cũng không thể xuất hiện khuôn mặt an tĩnh đến nhường này, ít nhiều gì cũng sẽ hiện ra chút giãy giụa trước khi tử vong hoặc lộ vẻ hoảng sợ.

Những việc xảy ra trước mắt thực quỷ dị đến mức không còn từ nào có thể miêu tả!

Trong phòng khách chết hai người, trong phòng ngủ lại thêm bốn người nữa, một nhà sáu người toàn bộ đều gặp nạn, đây đích thực là thảm án diệt môn!

Nhưng càng làm cho người khó có thể lý giải chính là: Nơi này không hề có bất cứ dấu vết xô xát ẩu đả nào, tựa hồ những người này đều đột ngột bị người ta giết chết.

Thử nghĩ, nếu tội phạm hành hung, nếu hắn có giết dù chỉ một người thì chắc chắn cũng sẽ phát ra tiếng động, huống chi trong số đó còn có một người bị lột da, một người thì bị chặt ra từng khúc…… Trong tình huống đó thì sẽ phát ra tiếng động lớn thế nào? Nhưng khiến người cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là dường như không hề kinh động tới người khác……

Giang Vĩ Bân gắt gao cau mày, suy nghĩ. Nơi này không có chỗ nào khả nghi, nếu muốn tìm kiếm đáp án, xem ra chỉ có một tình huống có thể miễn cưỡng giải thích : hung thủ không chỉ có một người, mà phải có ít nhất sáu cá nhân đồng loạt xuống tay, đồng thời giết chết sáu bị hại!

Nhưng đáp án này liệu sẽ có bao nhiêu phần trăm khả thi? Các bị hại đều ở trong nhà, một đám trên người đều mặc trang phục ngày thường, vị trí tử vong của mỗi người cũng không giống nhau, tựa hồ đều ở trong trạng thái thật bình tĩnh khi đột nhiên bị sát hại, trừ phi là có sáu người vô cùng quen thuộc với gia đình này đồng thời ở trong nhà, rồi đồng thời đột ngột tấn công……Căn bản là không có khả năng này……

Bỗng nhiên, dấu tay máu kia đột nhiên lại lướt qua trong óc hắn.

Lão nhân kia rốt cuộc chết như thế nào? Toàn thân ông ta dường như cũng không có bất kỳ vết thương dù là nhỏ nhất, chẳng lẽ đã bị dấu tay kia đập chết?

Giang Vĩ Bân một hơi thật sâu, xoay người, khép mi mắt lại, chậm rãi đi về hướng phòng khách. Hắn bỗng nhiên cảm giác toàn bộ căn phòng là một khoảng yên lặng, bừng tỉnh ngẩng đầu lên, thì thấy mấy đồng sự đang ở trong phòng khách cả đám đều lộ vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, công việc khám nghiệm hiện trường cũng đều ngừng hết lại.

Hắn chua xót cười một tiếng, giọng khàn khàn yêu cầu phong tỏa hiện trường, chỉ cho phép khoa kỹ thuật chụp ảnh lấy dấu vân tay với dấu chân, hết thảy đều không được động vào, bảo tồn nguyên trạng hiện trường……”

Hắn nói xong, thở dài một hơi, đưa mắt nhìn những đồng sự đang tỏ vẻ khó hiểu đó một lượt, bọn họ còn chưa đi vào bên trong, chưa nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng ngủ, bằng không chỉ sợ những người này cũng sẽ giống như Tiểu Triệu, lao ra ngoài nôn thốc nôn tháo……

Hắn há miệng thở ra một hơi nặng nề, định nói qua một chút, nhưng rốt cuộc chẳng nói được lời nào, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng, quay đầu đi thẳng ra cửa chính.

Ngoài cửa lớn đã sớm bị bọn Lão Trương mang đội tới phong tỏa, xem ra Tiểu Triệu đến mật đắng cũng phun ra hết, giờ phút này đang bị bọn Tiểu Lưu vây quanh chọc ghẹo, Giang Vĩ Bân nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cũng không quay đầu lại lập tức đi ra hàng hiên.

Tiểu Triệu cuống quít gạt mấy người đó ra, đuổi theo Giang Vĩ Bân, kêu lên: “Đội trưởng Giang, đại án giết người a……”

Giang Vĩ Bân trừng mắt lườm Tiểu Triệu một cái, âm thanh lạnh lùng bảo cậu ta bảo vệ tốt nơi này, phong tỏa hết thảy tin tức.” Nói xong, hắn lập tức mở cửa xe.

“Là, là...” Tiểu Triệu vẻ mặt cười một cách gượng gạo, nói, “Đội trưởng Giang, ý anh là……”

Giang Vĩ Bân lạnh lùng đưa mắt liếc Tiểu Triệu một cái, không hề trả lời, xoay người lên xe, bất ngờ nổ máy, cũng không quay đầu lại nhanh chóng lái xe rời đi.

Tiểu Triệu vẻ mặt mờ mịt nhìn chiếc xe cảnh sát vội vàng lao đi, lẩm bẩm nói :” Đến đội trưởng Giang cũng bị sốc sao? Mình cùng lắm cũng chỉ phun ra hai lần, anh ta lại bị dọa tới mức phải bỏ chạy……”

***
Giang Vĩ Bân nhanh chóng lái xe, phóng về hướng Cục cảnh sát, đầu óc hắn không thể gạt bỏ dược những hình ảnh đẫm máu đó. Nhưng nếu chỉ là máu thì cũng không đến nỗi, đằng này những cảnh tượng đó thực sự rất quỷ dị, khủng bố quỷ dị.

Sáu cỗ thi thể, toàn gia diệt môn, cảnh tượng tử vong bất hợp lý, dấu tay máu không thể giải thích…… Đầu óc hắn cực độ hỗn loạn, trong hơn hai mươi năm hắn làm trinh sát chưa từng trải qua sự tình thế này. Giờ phút này suy nghĩ trong đầu hắn đã không còn là gắt gao phá án, mà là một người.

Một người mà mấy tháng qua hắn vẫn luôn nỗ lực quên đi, một người mà hắn hy vọng mình chưa từng gặp qua, người mà mấy tháng trước tỉnh phái tới với tư cách là chuyên gia trinh sát, người trẻ tuổi mà khoé miệng trước sau đều mang một nụ cười lạnh lùng - Lữ Minh Dương.

“Két” một tiếng, Giang Vĩ Bân dừng xe tại bãi đất trống phía trước toà nhà văn phòng của Cục Cảnh Sát, vội vàng lao ra khỏi xe, vọt vào trong toà nhà, tới văn phòng của Cục trưởng.

Cục trưởng Trịnh vẫn giữ bộ dáng như thường lệ, khi nhìn thấy Giang Vĩ Bân hấp tấp lao vào, ông ta cười ha hả nói: “ Là Tiểu Giang a, có việc gì mà gấp như vậy?”

Giang Vĩ Bân không rảnh nói chuyện dong dài với ông ta, trực tiếp mở mồm đi thẳng vào vấn đề chính: “ Tôi muốn liên hệ với Lữ Minh Dương một chút.”

“Lữ Minh Dương?” cục trưởng Trịnh khẽ cau mày, nói:” Cậu muốn……”

Giang Vĩ Bân trầm giọng nói: “Sáu mạng người, thảm án diệt môn.”

Cục trưởng Trịnh hơi cau mày, cười gượng một tiếng nói: “ Sáu mạng người? Đây chính là một đại án giết người a. Bất quá....có người chết, thì cứ tiến hành điều tra phá án như bình thường thôi……”

Giang Vĩ Bân sắc mặt lạnh lùng nhìn cục trưởng Trịnh, gằn từng chữ một nói: “ Đây không phải vụ án giết người bình thường……”

Cục trưởng Trịnh chậm rãi đứng lên trước bàn làm việc, sắc mặt ông ta hơi biến đổi, thanh âm nghiêm nghị hỏi: “Cậu khẳng định?”

Giang Vĩ Bân khẽ gật đầu, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: “Tôi cũng không dám chắc, bất quá với kinh nghiệm của tôi, cảm giác được án giết người này... chỉ e  chẳng hề đơn giản.”

Cục trưởng Trịnh gắt gao cau mày, chậm rãi đi lại vài bước trong phòng, thanh âm có chút hư vô nói: “ Như vậy đi, cậu cứ điều tra trước đã, tôi sẽ tìm cách hỗ trợ kịp thời……”

“Được thôi.” Giang Vĩ Bân trầm giọng đáp, sau đó liền xoay người đi ra bên ngoài.

Cục trưởng Trịnh gọi Giang Vĩ Bân lại, ông ta thở dài, thản nhiên nói: “Tiểu Giang à, cuối năm nay tôi về hưu rồi, vị trí này chính là của cậu. Có một số việc cậu cũng nên……”

Ông ta chậm rãi xoay người, cất bước đi về phía bàn làm việc, thanh âm có chút ngập ngừng “Án giết người kiểu này nếu không thể xác định, thì nhất định không thể để lọt lên mặt báo. Nhưng một khi đã nắm được chính xác, thì phải nhanh chóng đăng báo, án giết người thế này nếu cứ chần chừ, hậu quả không lường ……”

Giang Vĩ Bân nhìn cục trưởng Trịnh, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. Cục trưởng Trịnh liếc nhìn Giang Vĩ Bân một cái, nhàn nhạt thở dài, nói: “Còn có một việc rất quan trọng, đó chính là bảo mật…… hiện trường vụ án, hãy nhớ kỹ, tra án là thứ yếu, chủ yếu chính là phải cam đoan hết thảy tình huống tại hiện trường không bị tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối phải nhớ kỹ……”

“Tôi hiểu rồi.” Giang Vĩ Bân nhấn mạnh.

Cục trưởng Trịnh thở dài, hướng Giang Vĩ Bân nhàn nhạt phất tay, nói: “Cậu mau đi đi, nhớ kỹ phải phong tỏa hết thảy tin tức. Mặt khác tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho đài truyền hình cùng toà soạn, thông báo một tiếng, sẽ cố gắng để bọn họ không đi quấy rầy các người, công bố tin tức chậm một chút……”

Giang Vĩ Bân gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng.

Cục trưởng Trịnh nhìn theo bóng Giang Vĩ Bân rời đi, người đã từng là cấp dưới, được chính tay mình bồi dưỡng thành một cao thủ trinh sát, không khỏi ảm đạm thở dài, có lẽ hắn cũng sẽ giống mình, ngồi lên cái ghế cục trưởng này, nhưng hắn có thể yên lặng như mình, thừa nhận cái bí mật thực lớn này hay không...

Ông ta đưa tay đặt lên trên bàn, ngừng lại một chút rồi mới gọi điện thoại cho Lão Mã ở tỉnh thành.

***
Lão Mã kết thúc cuộc điện thoại với cục trưởng Trịnh, bất đắc dĩ than khổ một tiếng. Sáu con người đồng thời tử vong, đối với ông mà nói, có lẽ cũng không được coi là đại án, thậm chí còn chưa thể xác định xem có phải là một vụ án then chốt hay không, nhưng cục trưởng Trịnh lại nhắc tới Lữ Minh Dương, điều này khiến trong lòng ông không khỏi gợi lên cảm giác chua xót.

Từ lần trước, sau khi cấp trên chỉ định để Lữ Minh Dương đi chi viện Lão Cao bên đó, thì rốt cuộc ông vẫn chưa gặp lại hắn. Cấp trên nói là điều hắn đi Bắc Kinh đảm nhiệm chức vụ nhân viên cao cấp đặc biệt, nhưng trong lòng Lão Mã lại thập phần rõ ràng, lần điều nhiệm này tuyệt đối không phải là nguyện vọng của Lữ Minh Dương.

Là người chứng kiến Lữ Minh Dương từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, trong mắt ông hắn thực sự có tiềm nặng trở thành một đặc công cao cấp, nhưng thật không nghĩ tới hắn lại thăng nhiệm đặc công cao cấp nhanh như vậy, bản thân ông cảm thấy rất cao hứng, nhưng ông thập phần hiểu rõ tính cách của Lữ Minh Dương, hắn không phải loại người thích chém giết, đây cũng không phải ý của hắn, huống chi đã gắn bó với nhau trong thời gian dài, giờ lại phải đột ngột chia tay, cho nên lúc này đây... trong lòng ông ít nhiều cũng có một chút buồn bã.

Ông nhẹ nhàng thở dài, tình huống mà cục trưởng Trịnh thông báo còn chưa được xác thực, chỉ có thể xem là một trường hợp nửa hư nửa thực. Loại tình huống này trong công tác của ông dường như ngày nào cũng phát sinh, thường thì cuối cùng cũng sẽ xác định chẳng qua là án kiện dân sự bình thường. Đám gia hoả ở những địa phương đó khi gặp phải vụ án nào có chút khó khăn thì thường tìm mọi cách đẩy sang bên này.

Ông quyết định tạm gác lại sự việc của cục trưởng Trịnh qua một bên, quan trọng hơn trước mắt chính là hộp thư khẩn cấp trên màn hình máy tính đang dồn dập lập loè.

Ông click mở hộp thư, bỗng nhiên gắt gao cau mày.

Bức thư có ba vạch, đánh dấu như vậy ý muốn ám chỉ đây là vụ án cực kỳ nghiêm trọng, do một tên sát thủ vô cùng tàn độc điên cuồng gây án, cảnh sát các địa phương phải cảnh giác cao độ. Lão Mã vội vàng đọc lướt qua vài lần, mấy từ ngữ mấu chốt lập tức hiện lên trong đầu ông: Sáu người, diệt môn, dấu tay máu……


(Hết  chương)

Comments