Bắt ma đặc công Quyển 5 - C1

Quyển 5 - NGHI ÁN BÀN TAY MÁU

Chương 1 
Thảm án diệt môn

Một tiếng ầm lớn vang lên, cửa chống trộm dày cộp đã bị phá toang, Giang Vĩ Bân là người đầu tiên bước vào trong nhà.

Đây là một căn hộ lớn khoảng 200 mét vuông, bố cục 4 phòng ngủ 2 phòng khách. Nội thất căn hộ được trang trí tinh tế đẹp mắt, tuy nhiên không hề thừa thãi chút nào, điều này chứng tỏ chủ nhân là một người có phẩm vị rất cao.

Lúc này trong phòng khách, chiếc TV LCD lớn treo trên tường đang phát một đoạn quảng cáo, đối diện TV là một bộ sofa bằng da thật, trên sofa vương đầy máu, mùi máu tươi nồng đậm đến nỗi vừa mở cửa ra đã xộc thẳng vào mũi.

Giang Vĩ Bân gắt gao cau mày liếc mắt một cái nhìn người đang nằm trên sofa, đó là một phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, trên người mặc một chiếc len đắt tiền màu đen, ôm sát thân hình hơi mập mạp, cổ có một vết cắt rỉ máu, không phải màu đỏ mà đã chuyển thành đen.

Đó là bởi máu đã bị khô lại, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm làm trinh sát của mình, anh suy đoán người chết ít nhất đã tử vong được hơn bốn tiếng.

Giang Vĩ Bân không lập tức đi về phía đó, mà trước tiên quay đầu quan sát các góc còn lại trong căn phòng, liền phát hiện thêm một cỗ thi thể khác.

Đây là một người khoảng 30 tuổi, bộ đồ mặc ở nhà càng làm tôn thêm dáng vẻ duyên dáng của cô, khuôn mặt thanh tú không son phấn, nhưng đẹp đến rung động lòng người. Sắc mặt cô tái nhợt, lại càng toát ra một vẻ xinh đẹp yếu ớt, hai mắt trợn to, lộ vẻ sợ hãi hoang mang nhìn vào ngực mình.

Cô ở trong phòng ăn, thân thể hơi cong lại, dựa mình vào cửa phòng bếp, đầu khẽ gục xuống, hai mắt nhìn con dao nhọn đang cắm trên ngực……

Giang Vĩ Bân lập tức cau mày, còn chưa vào cửa đã phát hiện hai cỗ thi thể, đây là một vụ đại án giết người.

Nhưng anh còn chưa kịp bình tâm trở lại, thì một lần nữa lại bị chấn động.

Đối diện hành lang cửa chính là phòng ngủ, mà trên sàn nhà một gian phòng, nơi cửa ra vào thình lình có một đôi tay, một đôi bàn tay đầy máu.

Đôi tay đó duỗi song song trên mặt đất, chỉ lộ ra một mẩu áo ngủ. Cánh tay người đó, mu bàn tay sạch sẽ nhưng lòng bàn tay lại như vẽ ra trên nền nhà mấy vệt máu dày đặc, thông qua hình dạng cánh tay thì đó hẳn là tay của một người đàn ông trung niên, đầy đặn và được chăm sóc đến thập phần trắng mịn, biểu hiện đôi tay cho thấy chủ nhân là một người lao động trí óc nhàn nhã, ngày thường không phải làm việc gì nặng nhọc kiếm sống.

Quan sát vị trí đôi tay, Giang Vĩ Bân suy đoán đó hẳn là một người nằm gục trên mặt đất, tựa hồ ông ta vẫn còn đang giãy giụa muốn bò ra khỏi phòng, nhưng vì thể lực không thể chịu nổi, nên dừng lại ở đó.

Gianh Vĩ Bân đi nhanh về phía đôi tay, trong lòng hy vọng chủ nhân đôi tay đó còn có thể nhúc nhích một chút. Anh lập tức lướt qua phòng khách đầy máu khô, tiến đến gần gian phòng ngủ kia.

Anh cảm giác được nội tâm mình đang hoảng sợ, một loại cảm giác bất an không tên tràn ngập đầu óc mình, anh chậm rãi nghiêng thân mình quan sát, theo đôi tay kia nhìn lại, cánh tay mặc áo ngủ, phía trên cánh tay là một thân hình phốp pháp, nhưng thân hình này lại...không có đầu.

Miệng vết cắt trên cổ chảy ra máu đen, thành một vũng lớn trên mặt đất, thân hình to như mộng kia tựa hồ được tẩm ướp trong đó. Đầu của ông ta bày trên tủ đầu giường trong phòng ngủ, một đôi mắt kinh hãi ngơ ngác nhìn chính thân thể của mình……

Giang Vĩ Bân không khỏi nhắm nghiền hai mắt, cảnh tượng quỷ dị kiểu này đến một người có hơn hai mươi năm làm trinh sát như mình vẫn là lần đầu tiên thấy được, tuy mình đã được rèn luyện thần kinh kiên cường dẻo dai, nhưng không thể không thừa nhận cảnh tượng trước mắt đã tác động sâu vào trong trí óc.

“Oẹ……” Phía sau truyền đến một tiếng nôn khan, Giang Vĩ Bân không cần quay đầu lại cũng biết đó chính là Tiểu Triệu vẫn luôn theo sát phía sau mình. Tiểu tử này luôn quảng cáo rùm beng mình là một “Hình cảnh lão làng”, lần này thì đã lòi ra cái đuôi.

Anh chậm rãi thở dài, quay đầu hướng về phía cửa chính ra hiệu, lập tức mấy đồng nghiệp khoa kỹ thuật liền tiến vào, bắt đầu tiến hành chụp ảnh cùng giám định dấu vết hiện trường.

Giang Vĩ Bân vỗ vỗ vai Tiểu Triệu sắc mặt tái nhợt, lúc vừa xoay người ánh mắt lướt qua gian phòng ngủ đối diện, cửa phòng khép hờ, nhưng tại chỗ khe cửa đó lại có một vết máu đã chuyển màu đen.

Giang Vĩ Bân tức khắc lòng lại trầm xuống, chẳng lẽ nơi này còn có người bị hại khác?

Anh cắn răng chậm rãi đẩy cánh cửa đó ra. Loại cửa này được làm bởi vật liệu nhẹ, lúc bị đẩy không hề phát ra tiếng động, theo cánh cửa yên lặng từ từ mở ra, Giang Vĩ Bân tức khắc lại bị chấn động thêm lần nữa bởi cảnh tượng trước mắt.

Đây rõ ràng là cũng là một gian phòng được trang trí rất ấm cúng, nhưng giờ phút này những đồ vật tinh tế đẹp mắt đó cũng không cách nào ngăn cản được căn phòng phát ra khí lạnh như băng.

Khí lạnh này không phải do không khí rét lạnh, mà là do cảnh tượng trong phòng làm người không khỏi cảm giác được một cỗ hàn khí đậm đặc xâm nhập toàn thân, thậm chí đến Giang Vĩ Bân cũng cảm giác được toàn thân nổi hết da gà.

 Đập vào mắt trước tiên chính là bức tường đầy máu, cơ hồ giống như bị phun sơn đỏ, khắp nơi trong căn phòng đều vấy đầy máu khô, giường đệm, bàn ghế, bốn vách tường, thậm chí nóc nhà cũng bị kia máu đen nhuốm màu. Nhưng càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố lại là thân thể một người.

Không phải là thân thể nguyên vẹn, căn bản...đó thực sự không thể được coi là thân thể, mà chỉ có thể gọi là các phần thân thể! Một chân trên đầu giường, một chân lại ở cuối giường, một cánh tay đặt ở đầu giường trên bàn laptop, tay còn lại bị ném tại một gốc cây cảnh trong góc phòng, còn thân thể duyên dáng không tay chân bất chợt xuất hiện trên bồn cầu trong nhà vệ sinh đang mở rộng cửa. Hơn nữa nắp bồn cầu lại mở ra, thân thể cụt lủn đó bày một tư thế như đang đi vệ sinh……

Nhưng càng khiến người cảm thấy khủng bố chính là đầu cô ta bị treo dưới một cái chuông gió phía trên giường đệm, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng trừng, hai hàng lông mi thật dài, theo chuông gió chuyển động, nhìn lướt qua các bộ phận cơ thể của chính mình vương vãi khắp nơi trong phòng……

Giang Vĩ Bân gắt gao cắn chặt răng, nắm tay thật chặt, hai mắt nhắm nghiền…… Đây là giết người sao? Không...đây tuyệt đối không đơn giản là giết người, mà đích thực là địa ngục nhân gian, một địa ngục nhân gian do con người tạo ra!

Phía sau vang lên tiếng nôn oẹ kịch liệt, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, đó là Tiểu Triệu... rốt cuộc cũng nhịn không được, chạy ra khỏi phòng tới hàng hiên nôn mửa.

Giang Vĩ Bân xoay người, ngửa đầu hướng lên trời, hít một hơi thật sâu, loại trường hợp này cơ hồ đã đạt tới cực hạn mà anh có thể chấp nhận. Anh tuyệt đối không thể dự đoán được, cú điện thoại báo án nặc danh kia cư nhiên đưa anh tới một địa ngục nhân gian như thế này.

Nửa giờ trước, tại trung tâm báo cảnh số máy khẩn cấp 110 trong vòng năm phút đồng hồ liên tục nhận được ba cú điện thoại báo án, nói tại căn hộ số 32, lầu 2, toà nhà số 6 tiểu khu Hà Quang có người bị giết, đồng sự ở đồn cảnh sát địa phương đã đến xem xét, phát hiện cửa căn hộ bị đóng chặt, hơn nữa trong nhà đậm đặc mùi máu tươi, vì thế thông báo cho đội hình sự, Giang Vĩ Bân nhanh chóng dẫn đội tới, thực không thể ngờ cục diện lại như thế này……

Từ “Hình dung“ vào lúc này đã không còn ý nghĩa, tuyệt đối không có bất kỳ hình dung nào có thể thuyết minh cho cảnh tượng trước mắt.

Giang Vĩ Bân nhìn đám anh em đang bận rộn phía phòng khách, bọn họ dường như cũng cảm nhận được không khí đặc biệt tại hiện trường, cả đám đều hướng ánh mắt về phía Giang Vĩ Bân, bọn họ chưa từng thấy anh có biểu cảm như vậy tại hiện trường vụ án.

Sắc mặt anh trắng bệch, là sắc mặt của một người đã phải chịu kinh hãi quá độ mà trở nên tái nhợt, lại liên tưởng đến Tiểu Triệu vừa rồi lao ra ngoài nôn mửa, bọn họ ý thức được bên trong phòng ngủ nhất định còn có cảnh tượng khác càng khủng bố hơn.

Giang Vĩ Bân khẽ liếc mắt nhìn mọi người một lượt, bỗng nhiên một lần nữa xoay người lại, lao về phía căn phòng ngay sát hai gian phòng ngủ vừa rồi.

Bất ngờ đẩy cửa phòng ra, Giang Vĩ Bân nhìn thấy đây chính là một gian phòng dành cho trẻ con, bảng chữ cái phim hoạt hình dán ở trên tường, bên cạnh bảng chữ cái còn “dán” một người - là một bé trai chưa đầy mười tuổi.

Sở dĩ nói cậu bé bị “Dán” trên tường, là bởi trông cậu ta giống như một tờ giấy, xuất hiện một khuôn mặt bị dán ở trên bức tường, sở dĩ cậu ta có thể giống như một tờ giấy, là vì cậu ta chỉ là một tấm da người, một bộ da người vô cùng hoàn hảo, mặt mũi hoàn chỉnh, làn da sạch trơn, toàn thân không hề có một vết rách, quả thực khiến người ta liên tưởng tới một quả bóng bay……

Trong khi đó, thân thể cậu bé nằm ngay bên cạnh trên sàn nhà, giống như một đống thịt heo đỏ lử mềm nhũn, lẳng lặng trải trên nền nhà……

Khoé mắt Giang Vĩ Bân đã ươn ướt, anh ngửa đầu hướng lên trời, nghẹn ngào hít một hơi thật sâu, dùng sức chớp mắt vài cái, một lần nữa cố nén lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống, sau đó nhẹ nhàng xoay người, đẩy cánh cửa phòng cuối cùng ra.

Đây là một gian thư phòng, cũng là căn phòng duy nhất mà Giang Vĩ Bân liếc mắt một cái liền không nhìn thấy có máu vương vãi.

Anh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không có gì cả, năm bộ “Thi thể”, năm mạng người, đây tuyệt đối là một đại án giết người chấn động toàn thành phố, chấn động toàn tỉnh, chấn động cả nước! Không phải chỉ vì chết quá nhiều người, mà quan trọng hơn chính là sự tàn nhẫn của hung thủ!

Giang Vĩ Bân gắt gao cắn răng quyết tâm, án này nhất định phải phá, nhất định phải do chính tay mình phá! Anh âm thầm thề, tuyệt đối không thể để tên hung thủ cực kỳ tàn ác này ung dung ngoài vòng pháp luật, nhất định phải chính tay mình tóm được hắn, bắt hắn phải chịu chế tài tương xứng.

Nhưng chế tài nào mới có thể xua tan cơn phẫn uất trong lòng mình, mới có thể tương xứng với hành vi phạm tội tày trời này của hắn?

Giang Vĩ Bân cố sức kìm nén lửa giận trong lòng, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh một chiếc ghế tựa xoay lớn trong thư phòng lộ ra mấy sợi tóc hoa râm……

Chẳng lẽ vẫn còn người bị hại?

Một lần nữa, lòng Giang Vĩ Bân bất chợt lại trầm xuống, lần này mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng thế nào đây?

Anh xốc lại tinh thần, gắt gao cắn chặt răng, gắt gao nắm chặt bàn tay, cẩn thận thong thả chuyển động từng bước chân, đi về hướng chiếc ghế bành phía sau bàn làm việc, ánh mắt lướt nhìn khắp nơi trong phòng xem có gì dị thường hay không.

Tuy nhiên, thư phòng yên tĩnh tựa như gia chủ phú quý kia bình thường chỉ dùng để làm cảnh, chẳng khác gì một gian phòng sách không được sử dụng bao giờ: Bề ngoài sạch sẽ chỉnh tề, nhưng kệ sách trong góc phòng lại bám đầy bụi bặm, cạnh bàn làm việc có để một bộ máy tính thế hệ thứ ba cổ lỗ sĩ nhưng lại sạch sẽ như mới, thậm chí còn có một thứ vốn không nên xuất hiện ở đây- là một cái xe trượt trẻ con……

Không có máu khô, không có dấu vết ẩu đả, tất cả đều yên lặng như tờ.

Trong lòng Giang Vĩ Bân trước sau không thể bỏ qua, trừ khi...trừ khi phía sau chiếc ghế bành kia không phải một người chết……

Anh đột nhiên đưa tay khẽ đẩy chiếc ghế xoay bằng da cao cấp kia lại, ghế dựa lập tức xoay tròn không tiếng động, Giang Vĩ Bân gắt gao cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc ghế……

Một lão nhân khoảng năm sáu mươi tuổi từ từ xoay lại. Ông ta mặc một bộ đồ ngủ sọc xanh trắng, thân mình ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt thanh tĩnh, hai mắt khẽ nhắm lại, tựa hồ như đang ngủ. Tuy nhiên trong lòng Giang Vĩ Bân lại trở nên nặng nề, bởi anh tuyệt đối tin rằng đây không phải là một người sống!

 Sắc mặt ông ta tái nhợt, không hề có chút huyết sắc, nhưng trên mặt lại có một vết máu đỏ, một vết máu có hình như một bàn tay, năm ngón tách ra, hiển nhiên dấu tay này đã che đi gần như toàn bộ khuôn mặt ông ta……...


(Hết chương)

Comments